Hiểu Hiểu biết Mai Tố Khanh định làm vậy là vì bản thân, cho nên cũng không có chút khách sáo nào: "Tốt nhất là nên cẩn thận một chút, nhưng tớ cũng không biết quang cảnh ở bên đó thế nào? Nhưng xem xét từ xác suất mà nói, đối đãi ở bệnh viện quân đội vẫn tốt hơn so với bệnh viện thường."
\r\n\r\nCô bạn thân nói như vậy, Hiểu Hiểu cũng đã rất vui vì cô ấy không xem cô là người ngoài: "Môi trường rất quan trọng, nếu không tốt thì cậu cứ quay về quân đội đi, cậu có thể tiếp tục nghiên cứu y thuật của mình, không cần nghĩ tới những chuyện linh tinh khác, không cần khiến tớ lo lắng, chúng ta có thể viết thư, cũng có thể gửi điện báo cho nhau."
\r\n\r\nMai Tố Khanh cố ý coi thường cơ thể thấp bé lúc này của cô: "Giờ cậu còn đòi đánh điện báo cho tớ sao? Người nhà có cho phép không, không chừng bọn họ còn tưởng cậu đang nói đùa đó, con nít con nôi, đi ra chỗ khác chơi."
\r\n\r\nHiểu Hiểu ho khan một tiếng: "Tớ cũng chưa nói sẽ ở lại phố huyện, tớ định đi xem trước, nếu không phù hợp thì tớ cũng chẳng ở lại làm gì."
\r\n\r\nNói xong cô lại lầm bam mấy tiếng, cố ý quấy phá: "Đúng rồi, cậu có biết mấy câu này không? Quân sinh tôi chưa sinh, quân sinh tôi cũng già rồi, chúng ta lại chênh lệch tuổi tác nhiều như vậy." Cô xòe tay ra: "Đợi đến khi tớ lớn thì cậu cũng già, lúc đó là lúc thanh xuân của tớ đẹp nhất, còn tóc của cậu thì trắng xóa ïồi."
\r\n\r\nKhông có cô gái nào muốn nghe đến từ tóc trắng xóa, Mai Tố Khanh ngoài cười nhưng trong lòng không cười chút nào: "Quân sinh tôi chưa sinh, quân sinh tôi cũng già rồi, mấy câu này tớ không biết, tớ chỉ biết còn nhỏ thì không có quyền làm chuyện gì đâu, cô gái nhỏ, cậu có thể tự viết điện tín được không? Chắc chắn phải thông qua người lớn rồi, tớ lớn hơn cậu nhiều tuổi thì sao chứ, lúc này cậu làm gì cũng sẽ bị hạn chế này kia, chỗ này không đúng, chỗ kia không được."
\r\n\r\nThật là, sao lại làm tổn thương lẫn nhau như vậy.
\r\n\r\nHiểu Hiểu ôm ngực như có con dao cứa vào tim.
\r\n\r\nNhớ lại lần gặp heo rừng, cô đã niệm chú đến mòn cả lỗ tai.
\r\n\r\nHai người làm tổn thương lẫn nhau, thu lại khuôn mặt kỳ quái, tiếp tục nói chuyện nghiêm túc: "Lúc cậu đi tới phố huyện, tớ muốn nhờ cậu giúp một chút..."
\r\n\r\nMai Tố Khanh đưa tay ra làm ký hiệu tạm dừng, bởi vì cô ấy nghe thấy động tĩnh, Hiểu Hiểu xoa xoa tay, tỏ vẻ đã hiểu.
\r\n\r\nMai Hồng Khanh chuyển đề tài: "Ngọn núi này tên gì vậy? Em có thường xuyên tới đây không? Chị thấy em rất quen thuộc đường chỗ này."
\r\n\r\nHiểu Hiểu lập tức trả lời: "Ngọn núi này tên Trúc Sơn, chị thấy ở đây không có cây trúc nào phải không? Ở đây không có nhưng phía sau toàn là trúc thôi, em rất hay tới đó để nhặt trúc, bẻ măng, cũng tới đây rất nhiều lần rồi."
\r\n\r\n"Phía sau toàn là trúc thôi sao, tới đây, qua đó kiểu gì vậy? Chị muốn xem xem, xem có thể tay không mà trở về không, cũng không muốn chuyến này đi bị toi công."
\r\n\r\nNgười tới đây là Lâm Tú Hồng, cô bé nghe thấy có người đang nói chuyện, nên theo bản năng mà đi tới xem.
\r\n\r\nCô bé cũng mười tuổi roi nhưng vẫn chưa đi học, Tào Phi Yến định tháng chín năm nay mới cho cô tới trường, tới lúc đó đã là học sinh lớp năm rồi, nhiều lắm là sau khi tốt nghiệp tiểu học, đến khi cô bé mười năm tuổi sẽ cho lập gia đình ngay.
\r\n\r\nHiểu Hiểu cũng phải tới tháng chín năm nay mới đi học, trước đó không đi nhà trẻ gì hết.
\r\n\r\nChưa được đi học, Lâm Tú Hồng đương nhiên phải ở nhà để làm việc nhà rồi.
\r\n\r\nLần này cô bé tới đây là để nhặt vỏ trúc về nhóm lửa.
\r\n\r\n"Hiểu Hiểu, hóa ra là em, chị gái này là ai vậy?" Tâm mắt cô bé đảo quanh một vòng trên quân phục của Mai Tố Khanh, trong mắt bỗng có một tia rung động xet qua, chị gái này xinh đẹp quá, da dẻ thì trắng mịn, quân phục mặc trên người không có lấy một mảnh vá nào, chị ấy là ai vậy nhỉ?
\r\n\r\n"Để tôi giới thiệu cho hai người, đây là chị gái họ của em, tên Tú Hồng, đây là chị Mai đồng đội của anh tư tôi, chị ấy có việc nên đi qua đây, tạm thời ở nhờ nhà của em vài ngày."
\r\n\r\n"Xin chào chị Mai." Lâm Tú Hồng có chút ngượng ngùng nói một câu.
\r\n\r\nMai Tố Khanh thoải mái cười với cô bé: "Xin chào." Cô thấy tóc cô bé này rất xơ, quần áo trên người thì đầy mảnh vá, người thì gây tong teo, lại nhìn sang Hiểu Hiểu tóc tai đen óng, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn, vừa trắng trẻo vừa lộ ra nét hồng hào khỏe mạnh, nếu không phải quần áo của cô cũng có vài mảnh vá, thì nhìn giống như hai người ở hai thế giới khác nhau vậy.
\r\n\r\n"Hai người định đi đâu vậy? Cũng đang định đi nhặt vỏ trúc sao? Chúng ta cùng đi đi."
\r\n\r\nMai Tố Khanh: "..."
\r\n\r\nHồi nay cô ấy chỉ nói bừa như vậy, chứ không hề muốn đi nhặt vỏ trúc thật.
\r\n\r\nNhưng lời cũng đã nói ra rồi, lúc này cô ấy chỉ đành cười: "Được."
\r\n\r\nHiểu Hiểu cười thầm: "Chị Tố Khanh, để bọn em dẫn đường cho chị, em biết rất nhiều loại rau dại, bây giờ thì chưa có nấm, nếu không bọn em có thể tìm được rất nhiều loại nấm rồi, có một số loại nấm nhìn mà không chớp mắt được, ăn vào cũng rất ngon."
\r\n\r\n
\r\n
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo