Lâm Thanh Thạch cảm giác có chút cay mắt, dời đi tâm mắt: "Các con còn không biết hai đứa bọn nó đã làm một chuyện lớn đâu."
\r\n\r\nLâm Hoa Kiện mới vừa vào cửa, vừa nghe vậy liền hỏi lại: "Chuyện lớn gì ạ?"
\r\n\r\nVệ Hỉ Nhạc vừa nghe nhắc tới việc này, lập tức tiếp lời, bắt đầu thao thao bất tuyệt: "Các con không biết, hai đứa bọn nó lúc đi lên núi ôm lá thông gặp được lợn rừng xuống núi kiếm ăn, em trai các con chém nhánh cây, vừa quay đầu lại, phía sau lưng chính là một con lợn rừng nặng hơn hai trăm cân, còn nhỏ mà tài lanh, lợn rừng đuổi ở phía sau, nó liền xông tới phía trước bò lên trên cây, con lợn rừng kia không từ bỏ, đâm cây, đụng vào thân cây vài cái, cây đổ, con dao chẻ củi cầm trong tay rơi xuống, vừa hay trúng cổ con của con lợn rừng, em gái các con lúc này chạy tới nơi, lấy con dao chẻ củi, nhắm ngay con lợn rừng liền chém, đem con lợn rừng kia chém chết, lúc xuống núi, trên quần áo khắp nơi đều là máu..."
\r\n\r\nLâm Hoa Khôn đem mô hình xe tăng bỏ vào trong lòng ngực, làm bộ dạng ngoan ngoãn, Hiểu Hiểu đồng thời cũng rúc vào trong lồng ngực Lâm Hoa Hoán, đem chính mình coi như một đứa trẻ không biết qì.
\r\n\r\nMỗi lần Vệ Hỉ Nhạc nói đến việc này, mặc kệ là ông bà ngoại cũng được, hay là trước mặt bạn bè thân thích bên kia cũng được, kinh nghiệm nói cho bọn họ, hai người họ chỉ cần giữ yên lặng thì tốt rồi, một khi giải thích thêm, Vệ Hỉ Nhạc liền càng thêm thao thao bất tuyệt, bọn họ giữ trâm mặc, bà mới có thể nhắc ít đi một chút.
\r\n\r\nHơn nữa, việc này hai người bọn họ đều cảm thấy bản thân vô tội.
\r\n\r\nViệc gặp phải lợn rừng này, cũng không phải bọn họ muốn là được.
\r\n\r\nMày kiếm của Lâm Hoa Kiện nhăn lại: "Bị thương sao?"
\r\n\r\n"Không có, chính là em gái các con lá gan quá lớn, không biết trời cao đất rộng."
\r\n\r\nVệ Hỉ Nhạc cũng không có nói lá gan của Lâm Hoa Khôn không đủ lớn, cậu có thể bò lên trên cây đã là lanh lợi lắm rồi, lá gan lớn để làm cái gì, cầm dao chẻ củi cùng lợn rừng chiến đấu ư?
\r\n\r\nĐó không gọi là lá gan lớn, mà gọi là không có tính toán trước, không chịu chết.
\r\n\r\nLâm Hoa Kiện cùng Lâm Hoa Trạch không nghĩ tới còn có chuyện như vậy, nhìn em trai em gái, lông mày khẽ nhếch lên cao, Lâm Hoa Hoán ước lượng em gái trong ngực một chút, mới lớn thế này, liền to gan như vậy?
\r\n\r\nAnh cũng hiểu rõ nguyên nhân mẹ nói lời này, bà là sợ lá gan của cô lớn như vậy, tiếp tục phát huy, về sau gặp phải nguy hiểm còn dám như vậy, nhưng lần sau không nhất định sẽ may mắn như lần này.
\r\n\r\nMai Tố Khanh nhìn Hiểu Hiểu, không thể trông mặt mà bắt hình dong mà, nhìn cô bé nhỏ đáng yêu, lá gan lại lớn như vậy, bị thương còn đâm chết lợn rừng, liền dám cầm dao chẻ củi xông lên.
\r\n\r\nHiểu Hiểu cũng nhìn theo tâm mắt của cô ấy, tim đập nhanh.
\r\n\r\nCó khi nào cô ấy cảm thấy cô quen mắt không?
\r\n\r\nHiện tại diện mạo này của cô với cô ấy là có vài phần giống nhau, nhưng thật sự chỉ vài phần, hơn nữa còn là những phần nhỏ, cô cảm thấy rất có khả năng là bởi vì tâm sinh tướng, cho nên mới có vài phần giống bộ dạng trước kia của cô, còn lại chính là hoà quyện diện mạo của Lâm Thanh Thạch và Vệ Hỉ Nhạc.
\r\n\r\nLúc cô và Mai Tố Khanh quen nhau là khi còn ở cô nhi viện, lúc ấy các cô đều đã là thiếu niên. Thời kỳ thơ ấu không quen biết nhau, hiện tại cô ấy nhìn chính mình hẳn là sẽ không cảm thấy quen thuộc đâu nhỉ?
\r\n\r\nVệ Hỉ Nhạc nhìn vu vơ, thấy chỉ có nước trà trên bàn, cuối cùng bà cũng biết là mình đã quên cái gì, bà chạy vào phòng bếp, rửa sạch một ít trái cây cùng đậu phộng cùng khoai lang khô rồi mang ra ngoài.
\r\n\r\nTrái cây là quả dại hái trên núi, đậu phộng là được chia đến, khoai lang khô là tự chế, đều không phải là thứ gì quý giá.
\r\n\r\n"Tố Khanh, đậu phộng này, cháu nếm thử đi, khoai lang khô này cũng không tồi, trái cây này đừng nhìn màu xanh lá, kỳ thực rất ngọt..."
\r\n\r\nVệ Hỉ Nhạc nhiệt tình chiêu đãi Mai Tố Khanh, Hiểu Hiểu cùng Lâm Hoa Khôn liếc nhau, cả hai đều nhìn thấy sự may mắn từ trong mắt đối phương.
\r\n\r\nMai Tố Khanh lại thành nhân vật trung tâm được Vệ Hỉ Nhạc nhiệt tình chiêu đãi, trong lòng có chút bất đắc dĩ, kỳ thật cô ấy cảm thấy rất vui khi nghe mọi người nói vê chuyện trong gia đình.
\r\n\r\nLâm Hoa Hoán cũng ở một bên tiếp sức, thỉnh thoảng góp vào một số câu gây cười.
\r\n\r\nĐêm đã khuya, Lâm Hoa Khôn cứ ngồi được một lúc là ngáp ngắn ngáp dài, Mai Tố Khanh nắm lấy cơ hội, nói: "Sắc trời không còn sớm, chúng ta sớm nghỉ ngơi một chút đi."
\r\n\r\nHiểu Hiểu thấy vậy cũng nói muốn đi nghỉ ngơi, cô thấy Mai Tố Khanh tự mang bàn chải đi đánh răng, rửa tay, rửa mặt.
\r\n\r\nCách rửa tay của cô ấy rất quen, lại còn xoa đều tay theo trình tự!
\r\n\r\nKhả năng là bạn thân của cô rồi, thậm chí còn đạt đến 100%, tuyệt đối sẽ không sai, đây chính là bạn thân cô!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo