Lúc Đào Hiểu Tình và Đường Tinh Tinh rời khỏi Hoa Gian Tập thì hơn 2 giờ chiều.
Họ đã sử dụng hết năm lần trả lời câu hỏi, cũng đã tới phòng chiếu phim tận hai lần, khi lượng khách du lịch có vẻ đông đúc, cô ấy mới chưa đã thèm chuẩn bị trở về nhà, còn hẹn với Đường Tinh Tinh là sẽ quay trở lại vào ngày mai.
Trung Tâm Nghiên Cứu Khoa Học Phổ Thông của Hoa Gian Tập hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của họ.
Trên đường trở về hai người ngồi trong xe nói chuyện với nhau, nhưng càng thảo luận lại càng trở nên vô cùng kích động.
Ngày hôm nay có nhiều trải nghiệm mới lạ hơn so với cả năm ngoái.
Cho dù là xem cây Sự Sống hay các hình ảnh mô phỏng 3D khác của Hoa Gian Tập, còn có phòng triển lãm nhiếp ảnh, phòng triển lãm thực vật có nguy cơ tuyệt chủng, khu vực trải nghiệm và phòng chiếu phim, mỗi một khu đều mang tới ấn tượng vô cùng lớn.
Thiết kế mới lạ, sự tương tác của công nghệ cao khiến cho người ta vô cùng khiếp sợ, đồng thời còn mang lại một trải nghiệm tuyệt vời, điểm nào cũng vô cùng hoàn hảo.
Điều quan trọng nhất là nó vô hình làm sâu sắc thêm sự hiểu biết về các loài thực vật.
Điều quan trọng nhất là nó vô hình làm sâu sắc thêm sự hiểu biết về các loài thực vật.
Đây mới là điểm đặc biệt của Hoa Gian Tập.
"Ngày mai chúng ta hãy đến thật sớm và đến khu vực trả lời câu hỏi trước."
Đào Hiểu Tình đã bắt đầu tưởng tượng ra chuyến hành trình vào ngày mai:
"Tớ vẫn chưa được trải nghiệm khu vực vẽ tranh minh họa thực vật, ở đó có nhiều người quá, thôi thì lần này chúng ta đi chung luôn."
"Đúng rồi, để tớ cho cậu xem thứ nàu."
Đường Tinh Tinh nghĩ đến đây, bèn lấy điện thoại di động ra với vẻ mặt thần bí, cô ấy nhấp vào phần tác phẩm đã lưu, sau đó đưa cho bạn thân của mình xem.
Tranh Hoa Anh Túc, Cúc Vạn Thọ, còn có cả chậu cây Tùng La Hán.
"Những bức tranh này... đều là cậu vẽ hết sao?”
Đào Hiểu Tình liếc mắt nhìn thấy chữ ký của "Đường Tinh Tinh" ở phía bên trái, ánh mắt lóe lên sự kinh ngạc:
"Từ khi nào mà cậu lại trở nên lợi hại như vậy hả?"
Mặc dù nét vẽ và màu sắc khá đơn giản, nhưng vẽ và sáng tác lại là hai thứ khác nhau.
Hơn nữa đây có lẽ là tác phẩm của một bậc thầy mới đúng, phác họa hình dáng của một loài thực vật chỉ với một vài nét vẽ, thành quả còn sống động như thật.
Nhưng tại sao lại ký tên là Đường Tinh Tinh?
"Là do tớ vẽ đó. Nhưng vẽ cũng đơn giản lắm, trên màn hình sẽ xuất hiện những chấm sáng, ngón tay chỉ cần di chuyển theo chúng là được.”
Khuôn mặt Đường Tinh Tinh mang theo ý cười:
"Mỗi người đều có tác phẩm riêng của bản thân, còn có cả một bộ sư tập tác phẩm nữa đó."
Đào Hiểu Tình sững sờ một lát.
Mỗi người đều có tác phẩm riêng của bản thân...
Chuyện này cũng tuyệt vời quá đi mất!
Sở hữu một tác phẩm thuộc về mình, đối với người bình thường mà nói thì đây là một điều rất tuyệt vời.
Bản thân viết viết vẽ vẽ trên giấy lại không đủ trang trọng, nó cũng không phải là một bức tranh đúng nghĩa.
Nhưng khi ký tên trên một bức tranh minh họa, sau đó lưu trữ nó vào một album ảnh, thì sẽ mang lại cảm giác nghi thức và thỏa mãn.
Trời ơi, làm thế nào mà Hoa Gian Tập có thể nghĩ ra được nhiều ý tưởng tuyệt vời như vậy chứ?
Ngày mai bắt buộc phải đi trải nghiệm một lần mới được.
*
Sau khi Trung Tâm Nghiên Cứu Khoa Học Phổ Thông đóng cửa vào ngày đầu tiên, phần tin nhắn của Hoa Gian Tập đã trở thành một chủ đề nóng, tất cả đều cảm khái về hành trình tuyệt vời của mình vào ngày hôm nay.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo