"Đi thôi, chúng ta đến phòng chiếu phim trước, chút nữa rồi quay lại sau."
Đào Hiểu Tình nhìn đám đông phía sau, nói.
Cô ấy đã xếp hàng ba lần để nâng thứ hạng trên bảng xếp hạng, hiện tại vẫn đang duy trì ở vị trí thứ 30, nhưng tuyệt đối không thể tụt xuống nữa.
Số lần trả lời câu hỏi mỗi ngày tối đa là 5 lần, cô ấy phải hoàn thành hết mới được.
“Được.”
Đường Tinh Tinh nhìn dòng người phía trước:
“Chắc chúng ta vẫn phải xếp hàng đó.”
Tuy nhiên, sức chứa của phòng chiếu phim lại khá lớn.
“Hiểu Tình, các cháu định tới phòng chiếu phim à? Chúng ta đi chung luôn đi.”
Dì nhỏ Tô Đồng và Lộ Trạch Hạo cũng bị đám đông du khách chen lấn ra ngoài, chuẩn bị đi đến phòng triển lãm khác.
“Chị Hiểu Tình, chị Hiểu Tình ơi, chị biết không, vừa rồi ong vàng đã sờ đầu em đó!”
Lộ Trạch Hạo nói với giọng điệu khoe khoang:
"Còn có Optimus Prime, sau khi trả lời đúng câu hỏi, nó đã biến hình ở ngay trước mặt em, siêu ngầu luôn!"
"Heh, Transformers, nghe theo mệnh lệnh của ta, biến thành Autobots-"
Lộ Trạch Hạo vừa kêu lên một tiếng, vừa chạy tới chạy lui ở xung quanh, bất cứ ai cũng có thể cảm nhận được sự phấn khích của cậu.
"Mẹ ơi, chút nữa chúng ta trở lại đó nhé, hôm nay con vẫn chưa trả lời hết các câu hỏi."
Lộ Trạch Hạo đã thay đổi thái độ “chán học” ngày thường, lúc này thế nhưng lại tràn đầy khát khao muốn học được thêm càng nhiều kiến thức.
"Được rồi, hôm nay chúng ta sẽ ở lại đây đến chiều."
Tô Đồng vô cùng vui mừng, ngay cả đôi mắt cũng hơi ửng đỏ.
Sau khi đến đây, bà ấy cũng có cảm nhận vô cùng sâu sắc.
Giáo dục dựa vào sự húng thú, rèn luyện sự hứng thú của trẻ mới là điều quan trọng nhất, chứ không phải là nhồi nhét kiến thức, ép buộc trẻ phải học.
Hoa Gian Tập chính là một ví dụ điển hình.
Không cần nói một lời nào, trẻ con đã chủ động đòi đi trả lời câu hỏi, tinh thần học tập rất cao, khác hẳn với thái độ chán học trước đây.
Thật ra… cách giáo dục của bà ấy cũng tồn tại khá nhiều vấn đề.
...
Phòng chiếu phim.
Ở đây cũng có khá nhiều du khách, nhân viên đã mời họ tới khu vực nghỉ ngơi để chờ đợi, khoảng 20 phút nữa sẽ được vào.
Sức chứa của phòng chiếu phim là 80 người, tương đương với một rạp chiếu phim nhỏ, thời gian chiếu phim là 20 phút, cộng thêm thời gian xếp hàng vào cửa của du khách và thời gian dọn dẹp giữa chừng, tính ra thời gian để chiếu một suất sẽ là nửa tiếng.
Nhóm của Đào Hiểu Tình khá may mắn, vừa vặn ở cuối đợt tiếp theo, nếu không thì sẽ phải đợi khoảng một tiếng nữa.
Trên tường cũng treo một số tác phẩm về các loài thực vật, có cả tranh vẽ của trẻ em và tác phẩm của các nghệ sĩ, do Diệp Hàm đã sử dụng một số cách để thu thập, không chân thực giống như ảnh chụp, nhưng phong cách khá đa dạng, ngồi ở đây xem cũng khá thú vị.
Có trà và đồ uống tự phục vụ trong khu vực nghỉ ngơi, trước quầy bar còn bán đồ ăn nhẹ như bỏng ngô và kem, cả nhóm có hơi đói, vì vậy họ đã mua hai túi bỏng ngô.
Giá rẻ hơn nhiều so với rạp chiếu phim thông thường, với một phần bỏng ngô lớn chỉ có giá 15 tệ và kem thì có giá 6 tệ.
Thế là mỗi người lại mua thêm một cây kem.
Khối lượng kem cũng rất nhiều, từng vòng từng vòng chất đầy chiếc kem ốc quế, vị sữa vô cùng đậm đà.
Sau khi ăn xong, thì cũng đã chuẩn bị đến lượt họ.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo