Lúc mới đầu không có chút hứng thú nào, chạy khắp nơi xung quanh; sau đó lại bị cây Sự Sống thu hút, sinh ra sự tò mò vô cùng lớn về các loài thực vật trong phòng triển lãm nhiếp ảnh; sau đó lại đến khu vực trải nghiệm, xếp hàng trả lời câu hỏi...

Lúc này khi vừa ra khỏi phòng chiếu phim, đã có một mục tiêu to lớn và ý thức bảo vệ thực vật.

Những điều này cũng không hề có ai dạy Lộ Trạch Hạo, mà đều là những suy nghĩ tự nảy sinh ở trong đầu cậu.

Con trai bà ấy có ước mơ trở thành một nhà thực vật học!

Kích động, vui mừng, ngạc nhiên cùng những loại cảm xúc khác đan xen vào nhau, mũi của Tô Đồng có phần chua xót:

“Được, mẹ ủng hộ con, chúng ta — cùng bảo vệ cây Bạch Quả."

"Chúng ta đã hứa rồi, ai cũng không được đổi ý ——"

Ánh mắt Lộ Trạch Hạo sáng lên, giống như nhận được sự khẳng định chắc chắn.

Cậu bé chạy đến khu vực trải nghiệm, chạy vài bước rồi dừng lại, sau đó quay đầu nói:

"Mẹ ơi, con đi trả lời câu hỏi trước, mẹ xếp hàng ở chỗ này, chờ con trở về sẽ lại đi xem —— cây Bạch Quả!"

"Được." Tô Đồng cười nói.

"Con qua bên kia xem có nhiều người hay không, rồi con sẽ quay lại ngay!"

Tô Đồng nhìn con trai mình hưng phấn chạy đi như một cơn gió, trong lòng nhẹ nhõm, cảm xúc cũng ngập tràn…

Hôm nay Hoa Gian Tập không chỉ dạy cho con trai bà ấy một bài học sinh động về các loài thực vật, mà còn dạy cho bà ấy một bài học cũng rất hay.

Phương pháp giáo dục quá quan trọng.

Từ khi học lớp một tiểu học, bà ấy mất tận sáu năm mà cũng không thể khiến Lộ Trạch Hạo cảm thấy hứng thú với việc học tập, mà Hoa Gian Tập lại chỉ mất có nửa ngày.

Chỉ trong vòng nửa ngày, đã nuôi dưỡng sự tò mò và hứng thú mạnh mẽ đối với các loài thực vật, khiến một đứa trẻ từ không thích trở nên vô cùng đam mê, khơi gợi tính tích cực và tính năng động chủ quan của chúng, đồng thời cũng khiến quan niệm bảo vệ thực vật thâm nhập sâu vào lòng người.

Thật sự là rất tuyệt vời.

Không chỉ Lộ Trạch Hạo, dọc đường đi Tô Đồng còn nhận thức được rất nhiều loài thực vật, không lúc nào là không bị cảm giác mới mẻ vây quanh, cách trình bày và thiết kế khác nhau cũng đã làm mới nhận thức của bà ấy.

Các bảo tàng khoa học ở những nơi khác cũng không có hiệu quả như vậy.

Vừa nghĩ tới đây, Đào Hiểu Tình đã đi tới, nhỏ giọng nói:

"Dì út à, cháu thấy đứa trẻ Lộ Trạch Hạo này thật sự có gì đó rất khác."

Trong kỳ nghỉ hè năm ngoái, cô ấy đã dạy đứa em họ này hai tiết phụ đạo, nhưng suýt chút nữa đã bị nó làm cho tức chết.

Học thì không thích, nhưng lại rất giỏi trong việc khiến người khác tức giận.

Chẳng qua sau đó đứa nhỏ này đã thành thật nhận sai, dì út cũng mang theo quà cáp tới cửa, mối quan hệ giữa hai nhà rất tốt, đương nhiên Đào Hiểu Tình sẽ không để ý đến chuyện nhỏ nhặt này.

Chỉ là ấn tượng không tốt vẫn như cũ không vứt đi được.

Thế nên lời nói của Lộ Trạch Hạo hôm nay thật sự khiến cô ấy cảm thấy rất bất ngờ.

Đây vẫn là đứa em họ đã khiến dì út của cô ấy đau đầu không thôi sao?

Tô Đồng vui vẻ nói:

"Đúng vậy, quả thật là có sự khác biệt. Cũng nhờ cháu đã kịch liệt đề cử Hoa Gian Tập, Trạch Hạo rất thích nơi này, cũng thích những loài thực vật ở đây.”

Hôm nay đến đây chính là quyết định đúng đắn nhất của bà ấy.

Vào kỳ nghỉ đông, họ chắc chắn sẽ đến đây thường xuyên hơn, để bồi dưỡng thêm sự hứng thú của con trai.

0.08644 sec| 2384.344 kb