Đây là tên của sân vườn này sao? Nghe có vẻ cũng khá hay.
Dương Đông Xảo bèn nhấn vào nút theo dõi, vào xem tài khoản tên là Hoa Gian Tập này, sau đó cô ấy đã khám phá ra một thế giới mới.
Nào phải chỉ là một cây hoa quỳnh, ước chừng có năm cây hoa quỳnh nở hoa cùng một lúc, tổng cộng lại là hơn 100 bông!
Dưới ánh trăng mờ ảo, những chùm hoa lớn nhỏ treo trên cành không khác gì một thác nước, như thể trước đó chúng đã bàn bạc nhau là sẽ lần lượt nở hoa cùng một lúc, những cánh hoa trắng như tuyết, duyên dáng và quyến rũ khiến người ta mê mẩn.
Dương Đông Xảo chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như vậy bao giờ.
Thật chấn động!
Dương Đông Xảo xem đi xem lại cảnh tượng hiếm hoi này, trong lòng lại trỗi dậy khát vọng muốn được tận mắt nhìn thấy nó.
Nhờ phần bình luận, cô nhạy bén nắm bắt được thông tin của Hoa Gian Tập, mở phần mềm mua vé trên app, rồi tìm kiếm Hoa Gian Tập.
Tại thành phố W, địa điểm cũng không tính là xa.
Vé vào cửa [Tour đêm – Hoa Quỳnh] có giá 30 tệ, Dương Đông Xảo lại nghĩ tới chậu hoa mà mình mua với giá 350 tệ, nó lại không thể nở hoa, trong lòng chợt cảm thấy buồn bực.
Nếu biết có vườn bách thảo chuyên trồng ‘phù dung sớm nở tối tàn" thì cô ấy đã không phải mua chậu hoa quỳnh đó rồi, số tiền tiết kiệm cũng đủ để mua vé tham quan cả chục lần.
Bận rộn vô ích hơn nửa năm.
Dương Đông Xảo đang định đặt vé cho buổi tối ngày 7 tháng 10 nhưng phát hiện ra rằng vé của ngày hôm đó đã hết rồi.
Không chỉ vậy, ngày 8 tháng 10, ngày 9 tháng 10 cũng hết rồi.
Lúc này trên giao diện hiện lên thông báo nhắc nhở:
【Bạn vui lòng đặt chỗ trước, nếu không sẽ không thể vào vườn, cảm ơn sự hợp tác của bạn.】
【Bạn vui lòng đặt chỗ trước, nếu không sẽ không thể vào vườn, cảm ơn sự hợp tác của bạn.】
Cô ấy không còn cách nào khác ngoài việc chọn ngày cuối tuần thứ hai sau Tuần Lễ Vàng Quốc Khánh, còn mua vé một cách cực kỳ nhanh.
Nếu không nhỡ may chậm một chút, lại hết vé thì đúng là xôi hỏng bỏng không.
*
“Đừng ngủ nữa, dậy đi, khó khăn lắm mới đi xa được một chuyến đó.”
Tôn Nhã cố gắng kéo người bạn thân nhất của mình ra khỏi giường khách sạn.
“A—— Không bao giờ muốn đi du lịch nữa.”
Liễu Tư Viện rên rỉ một tiếng, miễn cưỡng ngồi dậy.
Ban đầu cô ấy dự định sẽ vui chơi thật nhiều trong 8 ngày của Tuần Lễ Vàng Quốc Khánh cộng với 3 ngày nghỉ phép hàng năm, nhưng hóa ra mọi người chỉ đi theo đám đông, chẳng có một chút hứng thú nào.
Ngày 28 tháng 9, ngày đầu tiên ngồi tàu cao tốc đi tới thành phố Y, buổi tối thì dạo phố cổ, dòng người chen chúc, chỉ có thể di chuyển từng bước một.
Ngày thứ hai đi tới một trấn cổ nổi tiếng, lúc đang đứng ở trên cầu còn suýt chút nữa bị người khác dẫm lên giày.
Ngày thứ ba đi leo núi mệt muốn chết, khi ngắm mặt trời mọc vào buổi sáng, tầm mắt lại là biển người đông nghịt, ngay cả muốn chụp một bức ảnh cũng không được.
Vừa buồn ngủ vừa mệt, sau khi trở về lập tức ngủ ở khách sạn cả ngày, ngủ một mạch đến sáng ngày thứ năm.
Trong chớp mắt, một nửa kỳ nghỉ 11 ngày đã bị lãng phí, bỏ ra rất nhiều tiền để đặt phòng khách sạn, mà kết quả lại chỉ nhìn người với người.
Tôn Nhã: “Cậu thu dọn nhanh lên một chút, buổi chiều chúng ta còn phải đi tới thành phố W nữa. Bên đó có rất nhiều điểm du lịch, ví dụ như: công viên đầm lầy, phố cổ, vườn bách thảo,… À đúng rồi, còn có triển lãm hoa cúc với quy mô lớn nữa.”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo