Hai tên Bách hộ tiến lên, báo cáo tổng kết lần hành động này.
Ước chừng một tháng trước, Vu Thần giáo đồ trà trộn vào trong huyện Bà Dương, ép buộc trụ trì chùa Kim Chung giúp bọn chúng che giấu tung tích.
Về phần nguyên nhân cụ thể, vẫn chưa rõ ràng.
"Đại nhân, lần này vây quét, chúng ta tổng cộng chém giết hai mươi tám tên Vu Thần giáo đồ, trong đó có sáu tên Luyện Cốt, mười lăm tên Luyện Huyết.
"Về số lượng, cũng không khác biệt nhiều so với lần vây bắt trước.
"Những người dân hành hương trên núi cũng đã kiểm tra từng người, sau khi xác nhận không có vấn đề gì mới cho về, bất cứ ai không thể xác minh thân phận tại chỗ đều đã bị giải vào nhà lao huyện."
Lưu Kim Khôi chắp tay: "Theo lý thuyết, rất khó có người trốn thoát được."
"Rất khó?"
Hướng Đình Xuân hai mắt sắc như chim ưng, nhìn chăm chú vào bọn hắn: "Nói như vậy, vẫn có người lọt?"
"Đại nhân thứ tội!"
Lưu Kim Khôi một chân quỳ xuống: "Vu Thần giáo âm hiểm xảo trá, dùng dân chúng làm lá chắn thịt người, hiện trường lại quá hỗn loạn, cho dù có trốn thì cùng lắm cũng chỉ là một hai tên lâu la, sau này chắc chắn không dám gây sóng gió nữa!"
Có vài lời, Hướng Đình Xuân không thể nói rõ.
Hắn trầm mặc một lát, mới lên tiếng: "Cho người dọn sạch chùa Kim Chung, Vu Thần giáo đồ bất kể sống chết, tất cả tập trung lại một chỗ, bản quan đích thân kiểm kê."
"Rõ!"
Một trận huyết chiến, hoàn toàn kết thúc.
Bất quá, máu này, phần lớn lại là của dân chúng.
Nhìn số người chết cũng phải đến bốn năm chục người.
"Nghiệt chướng a!"
Trên đường xuống núi, Hứa Văn Tài liên tục lẩm bẩm: "Nếu như ta mà chỉ huy, nhất định sẽ không để chết nhiều người như vậy."
"Nổ đi ngươi."
Chu Đồng cũng rất bất mãn về tình hình hôm nay: "Đồ chó má, ta còn tưởng Hướng Đình Xuân là người tốt thế nào, làm nửa ngày cũng chỉ là loại không từ thủ đoạn để đạt mục đích thôi."
"Hai người các ngươi, muốn rách lưỡi rồi sao? !"
Phương tổng kỳ ném tới một ánh mắt cảnh cáo.
"Đại nhân, ta chỉ đùa thôi, Hướng thiên hộ chỉ huy giỏi lắm!"
Hứa Văn Tài lập tức thay đổi sắc mặt.
Chu Đồng thì hừ lạnh một tiếng, không nói gì thêm.
"Ai..."
Phương tổng kỳ lắc đầu, cũng không truy cứu bọn hắn: "Cũng may Vu Thần giáo đồ đã bị tiêu diệt, về sau sẽ không có người chết nữa."
Gần đây ở xung quanh huyện Bà Dương, có không ít người không hiểu sao lại mất tích.
Trần Tam Thạch im lặng đi bên cạnh.
Đối với bọn quan lại phong kiến cổ đại mà nói, dân chúng là cái gì?
Chẳng qua chỉ là đám NPC trong trò chơi mà bọn họ mô phỏng, tạo ra giá trị mà thôi, chỉ cần có người có thể thu được lợi ích lớn hơn từ một sự việc nào đó, tổn thất bao nhiêu NPC cũng chỉ là con số mà thôi.
Uổng phí cho một chuyến của Hướng Đình Xuân.
Hơn nữa, hắn cũng không có cách nào mang chuyện này ra tra xét trên mặt bàn.
Dù sao đây cũng là hành động lén lút sau lưng triều đình mà.
"Hộp ngọc, chìa khóa đều đã tới tay."
Trần Tam Thạch bước nhanh chân: "Ta ngược lại muốn xem xem là cái thứ gì mà khiến cho bọn chúng tranh giành đến mức đầu rơi máu chảy như vậy."
. . .
Chỉ sau một tiếng ra lệnh, hơn tám mươi hòa thượng trên dưới chùa Kim Chung toàn bộ bị bắt giam, toàn bộ miếu thờ bị bỏ trống phong tỏa, không ai được phép lên núi nếu không được cho phép.
Bên trong Đại Hùng Bảo Điện.
Hai mươi mấy cái xác Vu Thần giáo đồ được xếp thẳng hàng ngay ngắn dưới tượng Như Lai Phật Tổ Trượng Lục Kim Thân, Hướng Đình Xuân cầm một thanh đoản đao, lần lượt mổ bụng moi tim bọn chúng, mặc cho máu và nội tạng chảy lênh láng ra đất.
Đồ đâu?!
Đà chủ bị giết, người cũng bị bắt.
Vì chuyện này mà Hướng Đình Xuân còn bị thương nhẹ, kết quả đồ lại không thấy?
Cả chùa Kim Chung, đều bị hắn lục lọi đến từng ngóc ngách rồi.
Ngoài điện vang lên tiếng bước chân.
La Đông Tuyền bước vào đại điện, nhìn thấy khuôn mặt lấm lem bẩn thỉu kia rồi vô thức lùi lại nửa bước, ôm quyền nói: "Đại nhân, tôi đã về."
Hướng Đình Xuân tức giận ném đoản đao đi, trầm giọng hỏi: "Hôm nay thiết yến, có võ quán chủ nào nửa đường rời đi không?"
"Bẩm đại nhân."
La Đông Tuyền đáp: "Thiên Nguyên, Thái Lôi, Triệu Thị, Vân Hạc tứ đại võ quán chủ vẫn luôn ở bên trong tửu lâu Bát Bảo, tôi và Uông Trực luôn giám sát bọn họ."
Hướng Đình Xuân lại hỏi: "Người dưới trướng bọn chúng đâu?"
"Cũng đều ở đó."
La Đông Tuyền cúi đầu: "Đệ tử võ quán có cảnh giới Luyện Cốt trở lên, đều bị tôi gọi đến lầu Bát Bảo, không thiếu một ai."
"Ngươi, chắc chắn? !"
Hướng Đình Xuân nhấn mạnh giọng.
La Đông Tuyền cúi đầu thấp hơn, gần như sát xuống mặt đất: "Ti chức chắc chắn!"
"Lão La, không cần căng thẳng như vậy, ngươi làm việc, ta rất yên tâm."
Hướng Đình Xuân chắp tay sau lưng, đi tới đi lui trong đại điện.
Trong lòng hắn buồn bực.
Xem ra, thứ đó phần lớn đã bị con cá lọt lưới mang đi rồi.
"Đại nhân."
La Đông Tuyền hỏi: "Chẳng lẽ tiên bảo vẫn chưa tìm được?"
Hướng Đình Xuân nheo mắt, nghĩ một lát rồi mới lên tiếng:
"Lão La, ngươi đi nói với tứ đại võ quán, cứ nói thứ đó nằm trong tay ta.
"Nếu bọn chúng muốn, không cần thiết phải mang vật đến để trao đổi.
"Một là, ta muốn dược liệu dồi dào, mỗi người trong vệ sở cung cấp tối thiểu gấp đôi.
"Hai là, tứ đại võ quán cùng các nhà hào phú nông thôn phải quyên góp tiền của lương thực, ủng hộ ta xuất chinh đầu xuân năm sau.
"Ba là, tất cả võ quán trong thành, phải góp đủ cho ta ba trăm người, không thể thiếu ba người Luyện Cốt.
"Làm được ba điều trên, bản quan sẽ đưa tiên bảo cho bọn chúng."
La Đông Tuyền không dám tin: "Đại nhân, thế này có phải hơi tàn nhẫn quá không?"
"Tàn nhẫn?"
Hướng Đình Xuân cười lạnh: "Ngươi có biết, chuyện xảy ra đêm đó, Lương lão đầu đã nói gì với ta không?
"Hắn nói lấy được tiên bảo, trong vòng hai mươi năm, ta có thể lên tới chức vị Đại đô đốc phủ Tả quân Đô Đốc, tứ đại võ quán cũng có thể đặt chân vào Kinh thành, tiến thân thành võ quán nhất lưu trong thiên hạ.
"So với chuyện đó, bỏ ra chút tiền của máu me, thì có đáng gì?"
"Đại nhân anh minh."
La Đông Tuyền nói: "Có tiền có tài nguyên, xem ra chỉ cần binh bộ duyệt văn xuống là sang năm đại nhân sẽ lập được đại công."
"À mà lão La."
Hướng Đình Xuân đổi chủ đề: "Ngươi cũng sắp Luyện Tạng rồi, đúng lúc ta nhớ Lương Phong có mấy vị dược liệu tốt trong tay, cùng nhau xin qua, chia cho ngươi một nửa."
"Thiên hộ đại nhân coi trọng như thế, ti chức nhất định sẽ lấy mạng báo đáp!"
La Đông Tuyền cảm ơn xong, liền muốn đi thi hành mệnh lệnh.
"Còn một chuyện nữa."
Hướng Đình Xuân gọi hắn lại: "Không lâu nữa, tri huyện mới nhậm chức sẽ đến, nghe nói đốc sư phủ tuyển phong quan cũng muốn đến sớm hơn, không rõ lý do là gì, đến lúc đó ngươi phải nhớ sắp xếp chu toàn, tuyệt đối không được xảy ra chuyện như lần trước nữa."
"Rõ!"
La Đông Tuyền lĩnh mệnh.
Hướng Đình Xuân nhìn bóng lưng hắn rời đi, ánh mắt thâm trầm.
Tiên bảo...
Hoặc là bị Vu Thần giáo thuận lợi mang đi, hoặc là đã được giấu ở phụ cận chùa Kim Chung.
Vế đầu thì không có biện pháp gì, còn vế sau thì vẫn còn có thể từ từ tìm.
Nói chung là trước tiên cứ lừa tiền của các võ quán rồi tính tiếp, kéo dài thêm thời gian nữa thì đã muộn.
"Bệ hạ cố ý ở Bắc cảnh bồi dưỡng một nhóm tướng lĩnh mới, chỉ cần đánh một trận thật đẹp thì có thể thu hút sự chú ý.
"Chờ đến khi Đốc sư vừa rút xuống, ta nhất định sẽ được điều đến dưới trướng của vị Đốc sư mới."
Bọn họ Hướng gia đã bị kẹt ở huyện Bà Dương này đã đến đời thứ ba rồi.
Đời này Hướng Đình Xuân dù thế nào cũng muốn đi ra ngoài.
Dù cho có để toàn bộ người Bà Dương trở thành bàn đạp cho hắn cũng không quan trọng.
. . .
Trong doanh trại.
Sau khi phối hợp xong việc kiểm kê quân số, Trần Tam Thạch liền vội vã chạy về nhà, đào cái hộp ngọc Linh Lung dưới đất lên từ hậu viện, sau đó trở về phòng đóng cửa lại, lấy chìa khóa ra từ trong ngực.
Chìa khóa làm từ ngọc thạch nguyên chất, cấu tạo cực kỳ phức tạp, đường vân thì loằng ngoằng lại còn có hình dạng bất quy tắc ở phía trước, ấy thế mà nó lại có thể vừa vặn cắm vào cái ổ khóa của hộp.
Giống như những gì đã được ghi lại trong sách, một hộp một chìa ngọc, nếu chìa ngọc bị hủy thì thần tiên đến cũng không thể nào mở được hộp ra.
Cắm chìa khóa vào, xoay cơ quan.
Chỉ nghe "răng rắc" một tiếng, hộp gỗ mở ra.
Bên trong là một chiếc hộp sắt khác.
May mà chiếc hộp sắt này không cần phải dùng thêm một chìa khóa nào nữa mới mở được.
Nhấc nắp lên.
Bên trong đầy những thứ vật thể màu vàng nhạt không rõ, sờ vào thấy hơi mềm mềm, có chút giống mỡ động vật.
"Dầu đốt đèn?"
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo