Tận mắt chứng kiến một con hổ lao về phía mình, mới cảm nhận sâu sắc thế nào là thế "mãnh hổ xuống núi".
Trần Tam Thạch không hề hoảng loạn, bình tĩnh giương cung lắp tên.
Lại một mũi tên.
Lần này, hắn chọn điểm yếu nhất là con mắt làm mục tiêu.
Mãnh hổ đang phi nước đại nhanh như chớp giật, thêm uy thế đáng sợ, muốn di động cái bia nhắm trúng con mắt, độ khó không khác nào Bách Bộ Xuyên Dương.
Trần Tam Thạch, lại có thể làm được Bách Bộ Xuyên Dương.
"Rống——"
Tiếng kêu rên chấn động cả lục phủ ngũ tạng vang lên, mũi tên bắn mù mắt trái con hổ.
"Vút——"
Tiếp theo đó, là mắt phải.
Hai mắt mãnh hổ đều mù lòa, máu tươi nhuộm đỏ bộ râu bạc trắng.
Điều đáng sợ là dù đau đớn đến vậy, nó vẫn không dừng tấn công, dựa vào chút tầm nhìn cuối cùng nhảy lên, mấy lần leo lên thân cây, quyết tâm xé kẻ tập kích thành mảnh nhỏ.
Hổ, tuyệt đối biết leo cây.
Trần Tam Thạch đã sớm chuẩn bị, nhanh chân nhảy lên cây bên cạnh, đồng thời không quên quay lại bắn một mũi tên.
"Chó cùng rứt giậu" càng đáng sợ.
Con hổ trông có vẻ vẫn chưa c·h·ế·t, nhưng cũng không cầm cự được bao lâu.
Chỉ cần câu giờ là được, nóng vội không được.
Mãnh hổ dựa vào thính giác còn lại phán đoán vị trí, cũng đuổi theo lao tới.
Trần Tam Thạch đổi cây bắn tên, con hổ trúng tên.
Cứ thế lặp đi lặp lại mấy lần.
Hổ dù có dũng mãnh, cuối cùng cũng chỉ là cầm thú, thân mang mấy mũi tên lại bị mù mắt, rất nhanh không chống đỡ nổi, ngã từ trên cây cao hơn mười mét xuống.
Mất đi khí thế hung hãn, con hổ cũng không còn cách nào chịu đựng đau đớn, giãy giụa lung tung, múa vuốt quay cuồng tại chỗ, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất tạo thành từng vệt dài.
Kết thúc.
Trần Tam Thạch đang định kết thúc cuộc đi săn, tai khẽ động, nghe thấy tiếng bước chân đang nhanh chóng đến gần.
Hai đệ tử võ quán kia xuất hiện.
"Huynh đệ, ta tới giúp ngươi g·i·ế·t con súc sinh này."
Ngụy Húc nói, rút k·i·ế·m định xông tới.
Lúc này, mãnh hổ đã hấp hối, chỉ còn thiếu một đòn cuối cùng, đâu cần ai giúp?
Rõ ràng là muốn mượn cớ giúp đỡ để chia phần.
"Cút!"
Trần Tam Thạch kiệm lời như vàng, trong nháy mắt, Khai Nguyên cung đã bắn ra một mũi tên.
Cổ bỗng dưng lạnh buốt, Ngụy Húc đứng sững tại chỗ, hồi lâu không động đậy.
Mãi đến khi máu nóng từ cổ chảy xuống vạt áo, hắn mới đột nhiên tỉnh giấc.
Chút xíu nữa thôi!
Chỉ một chút xíu nữa thôi, động mạch của hắn đã bị bắn thủng!
"Sư huynh..."
Sư đệ bên cạnh, cũng sợ đến tái mặt.
Người này sao lại hung ác như vậy?
Bọn họ chỉ là muốn góp vui kiếm chút cháo, không hề có ý định gây tổn thương người, còn tên này...tên này sao lại lập tức bắn tên vậy?!
Hơn nữa, tên bắn nhanh thật!
Bọn hắn chỉ thấy tay đối phương chạm vào túi đựng tên bên hông, một giây sau tên đã bay tới.
Ngụy Húc ôm vết thương ở cổ lùi lại liên tục, đâu còn dám tiến lên nửa bước.
Phản công?
Hắn không mù.
Con hổ kia sắp bị g·i·ế·t c·h·ế·t, còn không g·i·ế·t nổi hắn sao?
Trên cây.
Trần Tam Thạch sau khi trấn nh·i·ế·p bọn chúng xong, thu cung tên, hai tay cầm thương Lô Diệp, gân xanh nổi lên, như từng con rắn nhỏ quấn quanh, mũi thương nhắm ngay đầu hổ nhảy xuống đất, từ trên trời giáng xuống.
"Xoẹt... ——"
Mũi thương sắc nhọn xuyên qua đầu hổ, đóng đinh nó xuống đất, hắn quỳ một gối đè lên người mãnh hổ, cảm nhận khí cơ nhanh chóng suy yếu, cho đến khi bất động hoàn toàn, mới rút cây thương dính đầy đỏ trắng.
Giải quyết con hổ xong, Trần Tam Thạch kéo con hươu đã mổ xẻ lúc trước tới, hai con mồi cùng vác trên người.
Không đến một ngàn cân.
Đối với võ giả luyện huyết tinh thông mà nói chẳng là gì.
Lúc này, Ngụy Húc mới hoàn hồn.
Bọn chúng nhìn thiếu niên đang vác x·á·c hổ, lùi lại giữ khoảng cách, nói năng lắp bắp: "Các hạ là ai, bá đạo vậy!"
"Chỉ là một tiểu kỳ trong quân."
Trần Tam Thạch hoàn toàn không sợ.
Mọi thứ, phải dựa vào thực lực để nói.
Hai người này dám ra tay phản kháng, chưa kịp đưa tay đã bị hắn bắn c·h·ế·t.
Một câu, không gánh nổi tên của hắn, cảnh giới cao hơn cũng vô dụng.
Võ giả Luyện Huyết, không có khả năng kháng được đao kiếm bằng n·h·ục thân.
Nói nhảm!
Ngụy Húc chưa từng thấy tiểu kỳ nào bắn tên giỏi như vậy.
Hơn nữa sư phụ đã dặn, dạo gần đây Hướng Đình Xuân đang gây chuyện, tuyệt đối đừng dây vào người trong quân đội, nếu không c·h·ế·t cũng chẳng ai quản.
Hắn và sư đệ nơm nớp lo sợ tránh đường, sợ đối phương lại phóng tên.
Trần Tam Thạch quang minh chính đại đi qua trước mặt bọn chúng.
Cũng không hề sợ hãi!
Chỗ sâu trong Nhị Trọng Sơn này, hắn không chỉ có thể đến, mà còn khiến cho người của võ quán phải cúi đầu!
Chuyến đi săn hổ này, độ thuần thục hai kỹ năng đều tăng lên.
Tầm Tung Nặc Tích (tiểu thành) tiến độ: 55/1000 . . .
Kỹ năng: Bắn tên (tiểu thành) tiến độ: (150/ 1000) Tên thuật ngược lại tăng lên khá chậm.
Liên quan đến cung.
Trần Tam Thạch cố ý chế tạo cung Lưỡng Thạch, sau khi võ đạo của hắn tăng lên thì kéo lại trở nên quá nhẹ.
"Xem ra lại phải thay cung tên."
"Cung tên từ hai thạch trở lên, cần phải đích thân tới Công Tượng Đoán Tạo phường của Thiên Hộ sở đặt làm."
"Nghĩ lại, xương cốt con hổ này rõ ràng cứng hơn phạm vi của mãnh thú bình thường, có lẽ dùng được để làm một bộ phận vật liệu cho cung mới?"
"Nhờ có Triệu Tiều thúc, nếu không núi lớn như này, chắc ta mệt chết mới tìm được nơi ẩn náu của con hổ."
Vượt qua con suối nhỏ.
Trần Tam Thạch trở về phía nam Nhị Trọng sơn.
Triệu Tiều, Ngô Đạt, Trang Nghị ngoài ý muốn đều ở đây chờ.
Dù sao cũng là thú hổ, bọn họ không yên lòng.
Mặt khác, cũng sợ thiếu niên bị đệ tử võ quán nhắm vào.
Cho dù có chuyện bất trắc xảy ra, bọn họ cũng chẳng giúp được gì, nhưng vẫn cứ suy nghĩ lung tung.
Nói khó nghe chút, nếu thật có chuyện, tốt xấu cũng có người nhặt x·á·c, không đến nỗi xương cốt cũng không còn, đây là lý do mà các thợ săn kết đoàn. ..
Xem ra, là bọn họ đã quá lo lắng.
"Trần ca, anh mạnh quá!"
Trang Nghị thấy móng vuốt và răng nanh con hổ, khiến hắn cũng rụt rè, khi sống cũng không dám nghĩ đến có ngày đáng sợ thế này.
Chó săn dưới chân, càng nằm rạp cả người, không dám thở mạnh.
Mắt của Ngô Đạt gần như trợn ngược lên: "Luyện võ thuật, có thể đ·á·n·h c·h·ế·t cả hổ?"
"Thạch Đầu thật có tiền đồ, không chỉ đ·á·n·h được hổ, xem ra còn chẳng ai dám gây khó dễ cho cậu."
Triệu Tiều cười nói: "Vậy chúng ta mau xuống núi thôi."
Trần Tam Thạch nhìn mấy người.
So ra thì thu nhập của bọn họ thật ảm đạm.
Chỉ có gà rừng, thỏ rừng loại hình, không có đ·á·n·h được món đồ lớn nào.
"... "
Trần Tam Thạch đột nhiên dừng lại, thả con hổ và da hươu xuống đất, lên tiếng: "Triệu thúc, một mình ta không mang nổi, các chú có thể giúp ta cùng nhau mang đến huyện thành không, vẫn theo quy tắc cũ nhé."
"Trần ca, anh cũng đ·á·n·h c·h·ế·t được cả hổ, hẳn là mang nổi mà?" Trang Nghị ngây ngốc hỏi.
"Im miệng!"
Triệu Tiều lườm hắn.
Đồ ngốc này, sao không hiểu, Thạch Đầu đang thấy bọn họ không có gì thu hoạch, muốn mượn cớ giúp mang đồ, cho bọn họ chút tiền.
Một nhóm bốn người tới huyện thành.
Sau khi giám định, x·á·c hổ này thực không bình thường, tuy không phải dị thú, nhưng cũng không phải mãnh thú bình thường, giá cả có phần đắt đỏ.
Con hổ tổng cộng nặng bảy trăm cân, tổng cộng giá trị hơn 150 lạng.
Bất quá, Trần Tam Thạch giữ lại tim hổ, gan hổ, da hổ, xương hổ, cộng thêm năm mươi cân t·h·ị·t hổ để dùng riêng, cuối cùng thu về được 68 lạng bạc.
Da hươu có giá một lạng.
"Tài nguyên cho Luyện Huyết tiểu thành, không sai biệt lắm."
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo