Cuối cùng thì không cần phải đi bộ ra ngoài nữa, cưỡi ngựa vừa đỡ tốn sức lại vừa nhanh hơn.
Ngựa Bạch Hộc phi nước đại, khiến Trần Tam Thạch có cảm giác vó ngựa không chạm đất, tựa như đang bay trên trời.
Làm sao mà một ngày đi được ngàn dặm thế này?
Còn chưa kịp tính toán thời gian, đã đến Yến Biên thôn, gọi Triệu Tiều cùng ra, tiện thể cột ngựa ở trước cửa nhà ông ấy.
Núi rừng hiểm trở, lại có dã thú, đương nhiên không thể cưỡi ngựa lên núi.
Một nhóm người đi đến chỗ con suối nhỏ.
"Chú Triệu, chẳng phải chúng ta đi cùng Thạch Đầu qua sông thôi!"
Ngô Đạt không nhịn được nói: "Núi này đâu phải của bọn họ, dựa vào cái gì mà không cho chúng ta đi?"
"Chú, con cũng thấy thế."
Trang Nghị gãi đầu nói: "Đi cùng Trần ca, bọn họ chắc chắn không dám làm gì chúng ta đâu."
"Không được!"
Thái độ Triệu Tiều kiên quyết: "Không được phép gây phiền phức cho Thạch Đầu."
Ông ta đẩy hai người ra xa.
Trần Tam Thạch không chen vào nói.
Hắn không hề sợ phiền phức.
Trước mặt thì người võ quán quả thực không dám làm gì Triệu Tiều bọn họ.
Nhưng tách ra rồi thì sao?
Trần Tam Thạch muốn tu luyện muốn chiến đấu, không thể lúc nào cũng che chở bọn họ được.
Trừ khi có thể khiến người võ quán thực sự sợ hắn từ trong xương tủy.
Hiển nhiên, hiện tại chưa phải lúc.
Sau khi chia tay mọi người, Trần Tam Thạch đi thẳng vào sâu trong Bắc Sơn.
Trên đường gặp con mồi cũng không dừng lại, đi thẳng đến đỉnh núi, từ chỗ cao phóng tầm mắt nhìn xung quanh, quan sát địa thế các ngọn núi.
Trong đó có một ngọn núi toàn thân đỏ thẫm rất nổi bật.
Trên núi mọc đầy cây phong, tựa như biển lửa mênh mông.
Thông thường, hươu thường thích sống trong rừng rậm có nhiều thức ăn.
Nhưng dị thú sở dĩ gọi là dị, không chỉ vì huyết thống kỳ dị, mà còn vì yêu cầu môi trường sống cũng khác thường.
Đã lật khắp mấy ngọn Lục Lâm Sơn mà không có thu hoạch gì, chi bằng đi thử xem sao.
Hai núi cách nhau không xa, đại khái hơn mười dặm.
Trần Tam Thạch tiếp cận Phong Sơn, phát hiện xung quanh có không ít người của Thái Lôi võ quán.
Trong đó, có cả Ngụy Húc mà hắn nhận ra, và một vài người khác trông địa vị cao hơn.
Đám người này tụ tập ở đây, chắc chắn là đã phát hiện ra điều gì đó, cho thấy hắn không có tìm nhầm chỗ.
Quả nhiên, khi đến gần, liền nghe thấy họ bàn tán.
"Chiều hôm qua, ngay giữa sườn núi, Ngũ gia suýt chút nữa bắt được Bạch Lộc!"
"Nhưng con súc sinh đó thính tai kinh khủng, cách xa mấy chục trượng đã phát hiện có người tới gần, nhảy một phát cao mấy mét, nháy mắt đã biến mất."
"Nhưng chắc chắn nó vẫn ở trên ngọn núi này thôi."
"Ngũ gia nói, không cần chúng ta ra tay bắt, chỉ cần có thể hỗ trợ tìm ra phạm vi đại khái, thì sẽ có thưởng lớn."
"…."
Dù họ cố gắng nói nhỏ, Trần Tam Thạch vẫn nghe được rõ ràng.
Nhảy cao mấy mét?
Khó trách gân của Bạch Lộc có thể dùng để làm cung nặng.
Đã xuất hiện, chắc chắn sẽ để lại dấu vết.
Cho dù vết tích nhỏ đến đâu, hắn cũng có thể tìm ra.
Hắn lập tức xác định được mục tiêu, nhanh chóng tiến đến sườn núi.
"Sao hắn cũng ở đây?"
Ngụy Húc thấy thiếu niên mặc giáp, trong lòng không khỏi hoảng hốt: "Đại sư huynh, đây chính là người mà lần trước ta nói, người săn c·h·ế·t hổ, lại còn bắn ta một mũi tên đó. Chết rồi, liệu hắn có cướp mất Bạch Lộc không?"
"Còn ngẩn người ra làm gì, mau tranh thủ tìm đi! Vận mệnh phú quý của chúng ta, đều trông cả vào con Bạch Lộc đó!"
Đùa à, nếu thực sự chữa khỏi thương tích cho lão quán chủ, tùy tiện được chia một cái cửa hàng thôi thì nửa đời sau cũng khỏi lo.
….
Giữa sườn núi.
Trong rừng phong rậm rạp, khắp nơi đều là lá rụng màu đỏ rực.
Mấy mũi tên cắm trên mặt đất, hiển nhiên không lâu trước vừa có một cuộc đi săn thất bại.
Trần Tam Thạch cúi người xuống, tỉ mỉ tìm k·i·ế·m xung quanh mũi tên.
Rất nhanh, hắn phát hiện một sợi lông trắng như tuyết trên một chiếc lá phong đỏ.
Lông của hươu bình thường thì thô ráp và cứng, có dạng như kim.
Nhưng lông của Bạch Lộc mềm mại như bông, lại còn mảnh hơn cả lông tơ.
Cứ cách khoảng ba mươi bước lại có mấy sợi lông như vậy.
Hắn liên tiếp băng qua mấy khu rừng, từ giữa sườn núi đuổi tới phía bên kia núi, thẳng đến khi đường phía trước bị cắt ngang, trước mắt chỉ còn lại một vách đá.
Trần Tam Thạch ghé người bên mép vách đá, nhìn xuống.
Vách đá không sâu lắm, chừng bốn năm chục mét.
Cũng may có nhiều điểm dừng chân, hắn nhờ khả năng người nhẹ như yến, linh hoạt như vượn, nhanh nhẹn leo xuống vách đá.
Ở đáy vực, mọi thứ từ màu đỏ rực lại trở về màu xanh thẫm của rừng rậm, xung quanh đầy chim muông thú vật, cây cối hoa cỏ thì đa dạng phong phú, có thể nói là nơi sinh sôi nảy nở của vạn vật.
Rất giống nơi mà Bạch Lộc hay lui tới.
Trần Tam Thạch mở hộp gỗ đàn tử mang theo, bên trong có một cây nấm linh chi đen nhánh óng ánh, hình dạng giống như đám mây.
Gió nhẹ thổi qua, có một mùi thơm đặc biệt lan tỏa, chỉ cần ngửi một chút thôi cũng đủ làm người ta thấy khoan khoái tinh thần.
Quả nhiên là đồ tốt.
Đặt bảo chi lên đất trống, hắn mai phục trong rừng rậm cách đó mười trượng, sớm giương cung lắp tên.
Nhị Thạch cung luôn ở trong trạng thái căng dây, đối với người thường mà nói thì đó là một sự tiêu hao thể lực cực lớn.
Trần Tam Thạch làm vậy, là vì biết rõ Bạch Lộc "tai nghe bốn phương tám hướng" rất có thể sẽ nghe được tiếng căng dây cung, việc người Thái Lôi võ quán thất bại, rất có thể là vì bị phát hiện trước.
Thêm vào đó là phép liễm tức ẩn thân, toàn thân hắn như hòa vào rừng cây.
Trong lúc đó còn có chim chóc đậu lên vai hắn nghỉ ngơi, hoàn toàn xem người như một khúc gỗ.
Không phải đợi quá lâu.
Khoảng mười mấy phút sau, một bóng hình trắng như tuyết linh hoạt từ trong vách núi nhẹ nhàng xuất hiện, nó thậm chí không cần chạm chân xuống đất, mà chạy trên vách đá gần như 90 độ!
Thì ra nó sống trong một cái hang ở giữa vách núi, khó trách tìm khắp núi đồi không thấy.
Bạch Lộc rõ ràng là bị bảo chi thu hút tới.
Ban đầu tốc độ của nó rất nhanh, khi đến gần thì chậm lại và bắt đầu cảnh giác.
Về cơ bản mỗi bước nó đều dừng lại, nhưng dù nó có cẩn thận đến đâu, thì cũng không phát hiện ra mối nguy hiểm ẩn trong bóng tối.
"Vút ——"
Mắt thấy bảo chi sắp đến miệng, Bạch Lộc mới nhận ra sự bất thường, trong chớp mắt nó nhảy lên cao hơn ba mét.
Đáng tiếc trước khi nó kịp nhảy, mũi tên răng sói đã nhanh hơn một bước, đâm xuyên đầu nó.
"Phịch ——"
Bạch Lộc đang ở trên không thì đột ngột c·h·ế·t, ngã xuống đất biến thành t·h·i thể.
"Phản ứng thật nhanh."
Nếu Trần Tam Thạch không sớm giương cung thì chắc hẳn đã không trúng.
Vượt núi băng sông một phen, cuối cùng cũng có được nó.
Một con Bạch Lộc đủ tài nguyên để tu luyện đến gần Luyện Cốt, có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian.
Chỉ là trên đường xuống núi, có lẽ sẽ gặp chút phiền phức.
Vác Bạch Lộc xuống núi chẳng khác nào ôm vàng đi giữa chợ.
Mới đầu chỉ có một hai đệ tử võ quán lảng vảng theo phía sau.
Rất nhanh, bọn họ giống như lũ sói đói đánh hơi thấy máu tanh, tụ tập ngày càng nhiều, chừng hai mươi mấy người bám sát phía sau.
Đáng tiếc Trần Tam Thạch cũng không phải là "trẻ con".
Dù vàng ngay trước mắt, cũng không ai dám hành động thiếu suy nghĩ.
"Ngũ gia còn làm không được!"
Ngụy Húc nhìn cái lỗ thủng trên đầu dị thú: "Hắn làm thế nào bắn trúng vậy?"
"Ngăn hắn lại đã!"
Đại sư huynh Hoàng Đào vừa nói vừa muốn tiến lên.
"Đại sư huynh cẩn thận."
Ngụy Húc khuyên can: "Người này bụng dạ hẹp hòi, lại c·ó t·í·n·h s·á·t cực nặng."
"Sợ cái r·ắ·m! Ngươi không phải nói hắn chỉ là cái hạng tép riu thôi sao, ta đã là Luyện Huyết đại thành, còn cần phải sợ hắn sao?"
Hoàng Đào hất tay sư đệ đang níu lấy mình ra, xông lên chặn đường.
Trần Tam Thạch mặt không cảm xúc, biết rõ còn cố hỏi: "Có chuyện gì?"
"Vị huynh đài."
Hoàng Đào ôm quyền hành lễ: "Chúng tôi định mua lại con Bạch Lộc này, cứ theo giá thị trường, không để huynh chịu thiệt, thế nào?"
"Không bán."
Trần Tam Thạch vừa nói vừa định lách qua.
"Dừng lại!"
Hoàng Đào tăng giọng: "Hôm nay huynh nếu không nể mặt này, thì đừng mơ rời đi, ta khuyên ngươi…."
Nói chưa hết câu, một ánh hàn quang bỗng vụt qua bên má hắn.
Chỉ nghe thấy "lạch cạch" một tiếng, dường như có vật gì đó rơi xuống đất. ..
Sau khi ngẩn người ra hai giây, một cơn đau đớn kịch liệt truyền đến, Hoàng Đào ôm lấy hai má đang không ngừng rỉ máu kêu lên: "Tai, tai của ta!!!"
"Các ngươi, còn mua không?"
Trần Tam Thạch thu Lô Diệp thương, nghiến răng nghiến lợi nói.
Vì ra thương quá nhanh, trên mũi thương thậm chí còn không dính một giọt máu.
"Đồ đ·i·ê·n, ngươi cái đồ đ·i·ê·n!"
Các đệ tử võ quán hãi hùng: "Đại sư huynh của chúng ta, có làm gì ngươi đâu, dựa vào cái gì ra tay đả thương người?"
Không coi ai ra gì sao?
Trần Tam Thạch trong lòng cười lạnh.
Là còn có điều kiêng kỵ, chứ không phải không muốn!
Cái tai này, bị c·ắ·t đi cũng không oan.
"Lão t·ử g·i·ế·t c·h·ế·t ngươi!"
Hoàng Đào nổi giận, khí huyết đại thành quán thông toàn thân bỗng nhiên bộc phát, chịu đau rút thanh trường kiếm ra, định bổ vào mặt thiếu niên.
"Dừng tay!"
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một tiếng quát chói tai vang lên.
Một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi chạy đến, ngăn trước mặt Hoàng Đào.
"Ngũ gia!"
Đám đệ tử Thái Lôi võ quán lập tức tìm được chủ tâm cốt, tụ tập lại.
"Ngũ gia, ngươi tới đúng lúc."
"Thằng nhãi này…"
"……" "Chắc hẳn ngươi chính là tuyển phong kỳ quan Trần Tam Thạch a?"
Đối mặt những lời tố cáo ồn ào, Tống Ngũ gia làm ngơ, ngược lại tán dương: "Thương pháp tốt, thật can đảm! Bị nhiều người như vậy vây quanh, lại còn dám chủ động ra tay.
"Ngũ thiếu gia hẳn là nhìn thấy, là người của các ngươi muốn ép mua ép bán trước, ta chỉ là tự vệ."
Trần Tam Thạch nhìn ra người này, có lẽ là Ngũ nhi tử, quán chủ Thái Lôi quán.
"Là bọn chúng không đúng, đáng đời kinh ngạc."
Tống lão năm trầm giọng nói: "Bất quá Trần kỳ quan, ngươi chắc nghe nói, phụ thân ta bị thương, cần dị thú để chữa thương, không biết ngươi có thể bán hươu tâm cho ta không, ta nguyện ý trả giá cao hơn thị trường rất nhiều bạc."
"Không bán."
Trần Tam Thạch dứt khoát cự tuyệt.
Hắn từng nghe y quan nói qua.
Bạch Lộc có ích nhất với tu vi chính là hươu tâm.
Nó thuộc loại có tiền cũng không mua được.
Có nhiều bạc hơn nữa, trong thời gian ngắn cũng khó mà bắt được con hươu thứ hai.
Hắn còn muốn nhân cơ hội này tranh thủ luyện Huyết đại thành, chuẩn bị Luyện Cốt, sao có thể cho người khác được.
Cũng không cần quá lo lắng đối phương nổi giận.
Nếu thật muốn động thủ, đã sớm cướp rồi, cần gì nói nhiều như vậy?
"Cáo từ!"
Trần Tam Thạch nói rồi khiêng Bạch Lộc rời đi.
Tống Ngũ gia dừng chân nhìn theo, không ngăn cản.
"Ngũ gia!"
Hoàng Đào không dám tin: "Vì sao lại cản ta? Đáng lẽ phải để ta dạy dỗ cái tiểu tử này một trận."
"Ngu xuẩn, ta đã cứu mạng ngươi rồi!"
Tống Ngũ gia mắng: "Cắt lỗ tai của ngươi chắc ngươi cũng không kịp phản ứng, ngươi nghĩ mình có thể đỡ được mấy hiệp!"
"Hắn...Hắn không phải là tiểu kỳ sao?"
Hoàng Đào rốt cuộc bắt đầu thấy sợ.
Tiểu kỳ cao nhất cũng chỉ là Luyện Huyết tiểu thành, còn hắn đã đại thành rồi!
"Phế vật!"
Tống Ngũ gia tức giận mắng: "Cả mấy chục người, toàn là lũ ăn hại!
"Tìm cả tháng, đến cái mông Bạch Lộc còn chưa sờ được, người ta lên núi liền bắt được, phế vật, toàn là lũ phế vật!
"Lượm lỗ tai lên, ta bảo ngươi lượm lỗ tai lên!"
...
"Thật là bực bội!"
Trên đường xuống núi, Trần Tam Thạch trong lòng phiền muộn.
Hắn sở dĩ không lấy tính mạng đám đệ tử võ quán là vì đã sớm để ý thấy Tống lão năm đang đứng ngóng nhìn từ xa.
Tên kia, là Luyện Cốt cảnh giới!
Chuyến này thoạt nhìn, mình không có chịu thiệt.
Nhưng đó là vì đối phương nể thân phận của hắn.
Nói cho cùng, là sợ Hướng Đình Xuân, sợ Đốc Sư phủ, thậm chí sợ Uông Trực, chỉ là không sợ hắn mà thôi.
Mà lại.
Giang sơn là của bách tính, dựa vào cái gì đánh con săn còn phải nhìn sắc mặt của bọn họ?
Bế quan!
Chỉ có thực lực của bản thân mới là căn bản nhất.
Đám người võ quán, như sói đói ngày ngày bám theo sau lưng, khiến Trần Tam Thạch cảm thấy khó chịu.
Lần sau còn có tình huống này, hắn sẽ muốn cho máu của bọn võ quán chảy thành sông!. .
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo