Nhưng cậu thì sao? Cậu vậy mà lại chững chạc nghiêm túc giải thích tôi nghe lý do tại sao cậu không chấp nhận lời tỏ tình của những thiếu nữ kia cơ đấy?”

Matthew nghiêm mặt nói: “Tôi nghĩ chuyện này rất quan trọng.”

“Đương nhiên rất quan trọng rồi! Ít nhất đêm nay lãnh chúa đại nhân của chúng ta có thể ngủ một giấc ngon lành... Tôi sẽ kể lại cho Reiga những gì cậu vừa nói.” Richard đánh cái ngáp.

Matthew nghe vậy lập tức bừng tỉnh: “Vậy nên ngài được lãnh chúa đại nhân...”

Richard lắc đầu:

“Không, chỉ là trùng hợp gặp được mà thôi. Quyển sách pháp thuật của cậu làm tôi nhớ lại vài trải nghiệm hồi trẻ, sau đó thì tôi không nhịn được.

Tất nhiên Reiga cũng từng nói với tôi, chỉ là tôi đã về hưu lâu lắm rồi, không hứng thú gì với cậu và Cốt Long của cậu đâu!

Hôm nay là tết Xuân Tri, uống thêm ly nữa đi, tôi mời!”

Richard có vẻ đã hết hứng nói chuyện.

Nhưng lần này Matthew chủ động mở miệng: “Thế nên cái đêm Siv bị người ta bắt cóc, dù tôi không ra tay thì vẫn sẽ có ngài giải quyết vấn đề?”

Richard khoát tay:

“Đừng tưởng tượng tôi lợi hại đến vậy, Matthew! Tôi chỉ là một gã lớn tuổi đã về hưu thôi.

Kẻ ra tay là một Tà Thuật Sư, tất nhiên khi đánh một chọi một, gã không phải đối thủ của tôi. 

Nhưng suy cho cùng, tôi không biết pháp thuật, không tài nào dựa vào pháp thuật để tìm kiếm vị trí của chúng như Zeller, không thể nhanh chóng đuổi đến tận nơi xảy ra chuyện rồi làm anh hùng cứu mỹ nhân như cậu.

Cậu hiểu chứ?

Vậy nên tôi muốn thay Siv cảm ơn cậu.

Cuối cùng thì thế giới này là của người thi pháp mà!”

Lúc nói đến câu cuối cùng, giọng điệu của hắn hơi cô đơn, đáy mắt nổi lên vài phần hoài niệm.

Matthew gật đầu như có điều suy nghĩ.

Chốc lát sau, người pha chế bận rộn lại vội vàng đặt hai ly Heo Uống Rượu lên.

Richard vừa định nhận lấy chiếc ly kia.

Đột nhiên, cả người hắn khựng lại tại chỗ, liếc mắt nhìn về phía cửa quán.

Matthew nhìn theo ánh mắt hắn.

Hai giây sau, cửa quán rượu bị người ta đẩy ra.

Hai bóng người một cao một thấp sóng vai nhau đi vào.

Đồng tử Matthew khẽ co lại.

Tuy đối phương đã chải chuốt ngụy trang nhưng cậu vẫn nhận ra đây chính là hai gã trong rừng sồi đêm qua!

Hai người tiến vào quán rượu, đảo mắt một vòng.

“Bọn chúng không nhìn thấy chỗ này à?” Matthew kinh ngạc phát hiện tên lùn có vẻ mặt cảnh giác kia chẳng mấy chốc đã dời mắt khỏi dãy ghế lô trong góc này.

Cứ như trên ghế lô không có bóng người nào.

Một lát sau, tên lùn ngồi xuống một chỗ có thể dễ dàng quan sát.

Tên cao ngồng thì bắt đầu lôi kéo làm quen người pha chế.

“Hai thành viên băng đảng xã hội đen đến từ thành phố lớn, bọn chúng đang dò la chuyện về một Thầy Tu cao cấp không tồn tại.” Richard ung dung cầm ly rượu lên uống một ngụm. “Chúng tìm cậu à?”

Matthew thản nhiên đáp: “Phải ạ! Cái đêm cứu Siv, tôi còn tiện thể xử luôn một Kẻ Phóng Hỏa.”

“Kẻ Phóng Hỏa? Kỳ quái.” Richard híp mắt lại: “Bọn giòi bọ ký sinh trong cống rãnh của thành phố này bỗng dưng lại chủ động chui ra khỏi địa bàn của chúng ư?”

Matthew nói: “Có thể bọn chúng bị giáo đoàn Thiên Tai mê hoặc.”

Richard suy nghĩ một lúc: “Giáo đoàn Thiên Tai? Tôi chưa nghe bao giờ!”

Matthew nhún vai:

“Có lẽ là tổ chức tà ác mới trỗi dậy mấy năm nay?

Ngoài ra, tôi chỉ biết hình như bọn chúng là thành viên của Hội Huynh Đệ Sương Bạc.”

Richard gật đầu nói: “Cái này thì tôi biết, Hội Huynh Đệ Sương Bạc là tổ chức tội phạm hoạt động ở các nước phía đông, bọn chúng nắm vững phương pháp cấp tốc thành thạo nghề nghiệp Kẻ Phóng Hỏa. Trong số những lãnh đạo của tổ chức còn có kẻ giữ nghề nghiệp truyền kỳ tiếng xấu đồn xa: ‘Kẻ Săn Giết Hồng Tự’.”

Lòng Matthew khẽ động: “Tổ chức này khét tiếng lắm ạ?”

Richard đáp: “Khá là khét tiếng. Quan trọng là hầu hết thành viên trong đó đều bị các thành phố lớn phát lệnh truy nã, bao gồm thành Nước Xiết, thành Mỏm Đá Trắng, Sơn Nguyên Người Canh Gác, còn có Thúy Ngọc Thương Đình.

Đặc biệt là Thúy Ngọc Thương Đình, bởi vì một vụ huyết án nhằm vào thôn trang mộc tinh linh nhiều năm trước nên họ treo thưởng đám thành viên Hội Huynh Đệ Sương Bạc rất cao.”

Matthew nghe vậy bèn xúi giục: “Các đại lãnh chúa phát lệnh truy nã Hội Huynh Đệ Sương Bạc bởi vì bọn chúng là một đám điên cuồng phá hoại đúng không ạ? Hôm nay là tết Xuân Tri, để bọn chúng tự do đi lại giữa đám đông, e rằng sẽ ẩn chứa những tai họa ngầm về trị an, ngài có muốn ra tay không?”

Cậu biết hơn phân nửa là vô vọng.

Nhưng cũng phải mở mang kiến thức về tình huống thực chiến với đạo tặc cao cấp một chút chứ!

Quả nhiên, Richard lắc đầu nói: “Tôi đã về hưu, giờ chỉ làm quan văn thôi! Với lại, nhóm người xử lý bọn chúng đang trên đường đến đây rồi.”

Khoảng 30 giây sau, một đội chiến sĩ phòng vệ được trang bị vũ trang đầy đủ nối gót nhau tiến vào cửa.

Người dẫn đầu rõ ràng là Brad mang theo đoản kiếm!

“Đi!” Gần như ngay thời điểm đội chiến sĩ phòng vệ bước vào cửa, tên lùn Dian vọt lẹ khỏi ghế.

Đùng đoàng đùng đoàng!

Liên tiếp vài âm thanh giòn tan vang lên, nhóm khách uống rượu trong đại sảnh còn chưa kịp phản ứng, khói đen dày đặc và ngọn lửa bùng cháy hừng hực đã phóng ra từ nhiều góc!

1.11996 sec| 2409.445 kb