“Tôi hiểu, tiếc là tôi không phân biệt được hạt giống tốt xấu thế nào.” Jeff tiếc nuối nói: “À mà có tin tức về <Thuật Thúc Mầm> ngài bảo tôi hỏi thăm lúc trước rồi. Nếu ngài cần, lần sau qua đó tôi sẽ mua quyển sách pháp thuật kia về cho ngài luôn.”
Matthew gật đầu.
Thuật Thúc Mầm của Thầy Tu có thể đẩy nhanh quá trình nảy mầm của hạt giống. Nắm giữ pháp thuật này là có thể cải thiện đáng kể hiệu suất trồng cây.
Suy cho cùng, các bước trồng cây liên hệ chặt chẽ với nhau, chỉ một bước bị ảnh hưởng cũng sẽ làm giảm hiệu suất tổng thể.
“Phải rồi.” Matthew vốn định rời đi thì chợt nhớ tới lịch sử đen tối của Jeff “ba ngón”, bèn hỏi thêm một câu: “Cậu biết bẻ khóa không?”
“Tôi biết... nhưng lâu lắm rồi tôi không đi bẻ khóa nữa.” Jeff trả lời.
“Cậu có thể bẻ khóa thứ này không?”
Matthew đưa quyển Tập Thơ Thủ Ngự ra.
Jeff nhận sách pháp thuật và gõ lên khóa thép, nghe tiếng của nó xong thì lắc đầu nói:
“E là không được. Đây là một loại khóa ghép, kỹ thuật của tôi chắc chắn không mở được.
Có điều tôi có thể tìm một cây búa bổ ra giúp ngài.”
Bổ ra á??
Nói đùa gì vậy!
Nếu làm thế, chắc chắn pháp thuật ghi lại trong sách sẽ tự động tiêu hủy cho xem.
“Cảm ơn, không cần đâu.”
Matthew bình tĩnh, hòa nhã lấy lại sách pháp thuật.
Jeff lưu luyến nhìn viền bạc trên đó: “Sao ngài không tìm ‘hiệp hội bảo vệ Nghệ Nhân’ thử xem? Chỗ bọn họ cũng có thợ khóa đấy.”
“Hiệp hội bảo vệ Nghệ Nhân?”
Matthew biết trong thị trấn Đá Lăn có một nơi như vậy nhưng không mấy quen thuộc.
Nhà gỗ của cậu được người do Brad giới thiệu xây dựng, bản thân cậu không cần tốn quá nhiều tâm tư.
“Đúng thế, một tổ chức do ngài Richard dẫn đầu thành lập. Nghe nói là để bảo vệ quyền lợi của những Nghệ Nhân. Rất nhiều thợ mộc, thợ đá, công nhân xưởng đều là thành viên của hiệp hội đấy.”
Jeff sùng bái nói: “Ngài Richard là một quý ông chân chính nhỉ? Ngài ấy là người sẵn sàng làm việc thiết thực trong số 5 ủy viên. Các nghệ nhân đều rất yêu mến ngài ấy.
Tòa nhà hiệp hội nằm ở phía bắc khu Nghệ Nhân, ngài hẳn là biết đường đúng không?”
Matthew cảm ơn đề nghị của Jeff rồi khó khăn len lỏi qua đống cà chua, rau chân vịt và cả... phân heo.
Phiên chợ có vẻ ngày càng tấp nập.
...
Cổng sân của tòa nhà hiệp hội bảo vệ Nghệ Nhân vắng tanh vắng ngắt, hoàn toàn trái ngược với khu thương mại.
Matthew đi đến phòng làm việc của thợ khóa ở lầu 2 theo chỉ dẫn của bà bác trước quầy.
Cửa đã được mở sẵn.
“Cốc cốc cốc!” Cậu vừa gõ cửa vừa ngó vào trong.
Trong văn phòng chỉ có một người đàn ông khoảng 30 tuổi.
Người nọ ăn mặc như quý ông, ngồi ngay ngắn, đang đọc một quyển sách rất dày.
“Richard tiên sinh?”
Matthew có phần bất ngờ: “Tôi tưởng đây là nơi tụ hội của các thợ khóa cơ.”
Richard đặt sách xuống, nói đùa một câu:
“Thì ra là cậu Matthew ‘chỉ cách thị dân ưu tú một bước ngắn’ à! Mời vào.”
“Cậu nói không sai, nơi này đúng là phòng của các thợ khóa. Nhưng bây giờ họ đều đến khu thương mại tham gia náo nhiệt rồi. Tết Xuân Tri, cậu hiểu mà!”
Matthew khẽ gật đầu.
Cậu vừa định chào tạm biệt thì Richard đột nhiên hỏi: “Cậu muốn tìm người mở khóa à?”
Matthew gật đầu.
“Ừm, là loại khóa gì thế? Gia dụng hay là...”
Richard ngập ngừng lưỡng lự hỏi thăm.
Matthew thẳng thắn lấy Tập Thơ Thủ Ngự ra.
“Khóa ghép của sách ma pháp.” Richard rất tinh mắt: “Ồ, cậu bất cẩn đánh mất chìa khóa hả?”
Matthew thẳng thắn thành khẩn nói: “Không phức tạp như vậy ạ, tôi là chủ nhân mới của nó.”
Richard như có điều suy nghĩ gật đầu. Sau đó hắn vẫn giữ nguyên tư thế này, bất động thật lâu.
Matthew cảm thấy hơi kỳ quái.
Một lúc lâu sau, cậu mới nghe hắn ấp a ấp úng nói: “À thì, cậu lấy ra đi, tôi giúp cậu mở thử xem.”
Matthew không chút do dự đưa sách đến.
Danh tiếng của Richard trong trấn vô cùng tốt, cậu không lo đối phương sẽ làm gì sách pháp thuật của mình.
Chẳng qua, biểu hiện của đối phương đúng là hơi kỳ quặc.
“Lẽ nào hắn là người thích chơi khóa, thế nhưng tài nghệ không tinh, sợ lúc mở không may làm hỏng sẽ bị mình trách cứ à?” Matthew nghĩ vậy.
Đầu ngón tay Richard vừa chạm vào khóa ghép của Tập Thơ Thủ Ngự chợt nghe tiếng ‘cạch’: Khóa vậy mà tự động mở ra!
Trong văn phòng lặng ngắt như tờ.
“À ừm! Khóa này của cậu mở sẵn mà! Sao lại không cẩn thận thế?” Richard cười ha ha nói.
Matthew không nói tiếng nào nhìn chằm chằm hắn.
Nửa phút sau.
“Hay là may mắn thôi nhỉ? Hình như nó tự mở ra...”
Trong mắt Richard hiện lên tia hối hận.
Matthew còn đang sắp xếp ngôn từ thì Richard đã thoải mái nói: “Vậy xem như tôi giúp cậu mở khóa này đi. Cậu mời tôi đến quán rượu Cây Tử Đằng uống một ly, thế nào?”
Matthew đáp: “Được ạ!”
Sau đó, cậu quét mắt nhìn thanh ghi chép.
[Nhắc nhở: Richard sử dụng Tay Khéo Vạn Năng mở ‘Tập Thơ Thủ Ngự’ giúp bạn!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo