Huống chi hắn còn có rất nhiều đội viên, vũ khí hoàn hảo, trang bị đầy đủ.
Ai cũng biết trận chiến từ cấp 5 trở xuống vẫn tuân theo nhận thức thông thường của đa số người.
Trừ Người Chuyên Nghiệp hệ pháp có thể sáng tạo kỳ tích ra, trong tình huống chiến sĩ đấm nhau, nhiều người đánh ít người, áo giáp đánh áo vải vĩnh viễn là nguyên tắc chiến thắng không thể phá vỡ!
Tuy thị trấn Đá Lăn là thâm sơn cùng cốc nhưng cũng không thiếu chiến sĩ tinh anh. Có người nói bản thân lãnh chúa Reiga Blutfahne đã là chiến sĩ cấp 4 rồi!
Thứ thật sự thiếu thốn ở đây chỉ có mỗi người thi pháp mà thôi.
“Hai bức tranh này vẽ ổn đấy, có thể giới thiệu họa sĩ cho tôi không?” Brad ngắm nghía hai bức tranh chân dung rồi nói.
Matthew không nhịn được trêu chọc: “Yêu tinh sồi chính là nhóm sinh vật kén chọn ngoại hình nhất trên thế giới, mà công chúa của bọn chúng càng nổi bần bật trong số đó. Mấy ẻm thích trai đẹp và thiếu niên hơn.
Anh ấy à... không phải tôi nói chứ Brad này, trông anh ít gì cũng 40 rồi... Trừ khi anh cạo sạch đống râu ria của mình đi, không thì mấy ẻm chẳng thèm ngó ngàng gì tới anh đâu.”
Brad lập tức bất mãn đáp trả:
“Ha! Đừng nói lung tung nữa được không? Sáng nay lúc ra khỏi cửa, mẹ tôi còn khen râu tôi đẹp đấy!
Với cả râu của tôi thì sao?
Cậu không thấy để vậy nhìn tôi menlì hơn à?
Còn tuổi tác ấy hả, bây giờ tôi mới 24 thôi!
Cùng tuổi với cậu đấy Matthew!”
Matthew nhún vai: “Chào hỏi quý bà Lizz thay tôi nhé!”
Cậu nói rồi rời khỏi sở Trị An.
...
Khu thương mại.
Phố nông sản.
Hôm nay là ngày khai trương chợ phiên tết Xuân Tri.
Các cư dân ở nông trại và thôn trấn xung quanh thị trấn Đá Lăn đều tề tựu về đây.
Trên đường phố người người chen chúc, không bắt kịp nhau.
Matthew khó khăn lách qua một chiếc xe bò chở đầy củ cải trắng và lá rau diếp.
Cậu đi đến một góc chợ. Dưới túp lều, một thanh niên tóc dài đang ngó nghiêng phần hông của người qua đường bằng ánh mắt lấp lóe.
“Jeff! Đừng nhìn nữa, cậu mà táy máy tay chân, thó đồ tiếp thì không ai bảo vệ được cậu đâu!”
Matthew không khách sáo đập một phát lên vai hắn.
Jeff giật thót.
“Matthew, là ngài ạ? Ừm... tôi có định trộm đồ gì đâu! Chỉ nhìn tí thôi mà...”
Hắn giải thích hai câu, thấy Matthew không có ý so đo với mình thì thở phào nhẹ nhõm: “Vẫn là hạt giống cây sồi đúng không? À phải rồi, Lục Dịch Sinh Trưởng hết hàng rồi, Thầy Tu lúc trước không thấy đâu nữa, tôi còn chưa tìm được nguồn nhập hàng mới.”
Jeff là một người bán hàng rong.
Hắn lang thang qua lại giữa thị trấn Đá Lăn và Sơn Nguyên Người Canh Gác, kiếm sống bằng nghề buôn bán đặc sản giữa hai nơi.
Giá bán của hắn cũng xem như phải chăng, tiếc thay tay chân không sạch sẽ, từng bị người ta tóm gáy trộm đồ rất nhiều lần.
Lần bị tóm trước đây, đáng lẽ hắn đã bị kết án, là Matthew nhờ Brad giúp khơi thông quan hệ.
Lúc đó, Jeff cảm động đến rớt nước mắt, bày tỏ mình tuyệt đối sẽ không hành nghề ‘ba ngón’ nữa.
Nhưng Matthew không tin tưởng lắm. Nếu không phải thương nhân đi đến Sơn Nguyên Người Canh Gác đã ít càng thêm ít, hạt giống cây sồi cậu cần chỉ Thầy Tu bên kia mới có thì cậu cũng chẳng cần phải giúp hắn.
Matthew chọn hai túi hạt giống nhỏ như mọi lần, lật xem một lát, nhíu mày nói: “Chất lượng của mấy hạt giống này không tốt lắm.”
“Vậy á? Không phải chứ!” Jeff hơi căng thẳng: “Tôi đã bảo lấy hạt giống tốt nhất rồi mà! Tên mập kia nói đống này được lấy ra từ giáo đoàn Thầy Tu, chất lượng chắc chắn đỉnh cấp... Má nó, biết ngay không thể tin lời Nhân Loại mà!”
Matthew lắc đầu.
Cậu đã từng bước vào lĩnh vực cây sồi, đương nhiên biết rõ bề ngoài những hạt giống này trông dồi dào, đầy sức sống nhưng bên trong lại hệt như bị một luồng sức mạnh thô bạo phá hỏng.
Muốn dùng những hạt giống này để thúc mầm... tỉ lệ nảy mầm còn chưa tới 10%.
Cấp bậc khác hẳn chất lượng hạt giống mà Jeff cung cấp trước đó!
“Cậu mua cái này từ tay mấy tên thương nhân chỗ gò canh giác hả?”
Matthew trầm ngâm.
“Đúng vậy. Ban nãy tôi nói với ngài rồi đấy! Thầy Tu lúc trước không biết biến đi đâu, hình như trong khu rừng của họ xảy ra chút phiền phức... Lẽ nào ngài không cần số hàng này ạ?”
Jeff cầu xin: “Có khi tôi thật sự phải làm lại nghề cũ mất thôi!”
Matthew không khách sáo lườm hắn: “Tùy cậu. Nhưng lần sau bị bắt không ai quan tâm cậu nữa đâu.”
Tuy nói thế nhưng Matthew vẫn mua số hàng này với giá thấp hơn thị trường hai phần.
Dù sao, ở thị trấn Đá Lăn trừ cậu ra cũng không còn ai mua hạt giống cây sồi nữa.
Jeff đã giúp cậu rất nhiều lần, đây là lần đầu tiên xảy ra sai sót.
“Lần sau đi mua hạt giống nhất định phải tìm Thầy Tu địa phương, Nhân Loại bên kia không khác gì chỗ chúng ta đâu, hàng giả hàng nhái đầy rẫy.” Mua hàng xong, Matthew cảnh báo.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo