“Giúp cô?”
Anh lạnh lùng lên tiếng.
Lục Trì Duật không ngờ rằng chính anh đã sống 29 năm mà vẫn có phụ nữ dám ôm anh đòi anh giúp, mà còn là loại “giúp” về mặt thân thể.
Tốt lắm.
Cô gái này đã thành công khiến anh chú ý.
Nhưng Lục Trì Duật vẫn không muốn chiều theo ý cô gái nhỏ. Anh nổi ý trêu đùa, chỉ ôm cô gái nhỏ chứ chẳng làm gì cả.
Lê Đường Đường khổ sở xoay người, áp sát vào Lục Trì Duật, không ngừng cầu xin: “Anh gì ơi, giúp tôi với, giúp tôi với…”
Cô khó chịu sắp chết rồi.
Sao lại khó chịu như vậy chứ?
Hu hu hu.
Cô bám vào người đàn ông trước mắt. Tuy cô không thấy rõ khuôn mặt anh nhưng Lê Đường Đường cảm thấy anh tốt hơn con lợn ú kia nhiều.
Cô thà trao thân cho người đàn ông này còn hơn là bị con lợn kia làm nhục.
“Cô có biết tôi là ai không?”
Giọng nói lạnh lẽo của người đàn ông vang lên nhưng lúc này Lê Đường Đường không còn đủ tỉnh táo để nghe.
Cô không biết anh là ai.
Nhưng lúc này, cô rất cần anh.
“Anh gì ơi…”
Giọng nói mềm mại của cô gái nhỏ lại đánh trúng trái tim Lục Trì Duật.
Khuôn mặt cô áp sát vào người anh.
Bàn tay nhỏ không ngừng đốt lửa bên hông anh.
Mãi cho đến khi Lục Trì Duật nghe được câu kia.
“Anh ơi, anh 'thương' tôi đi.”
Một sau, chiếc khăn tắm trên eo anh bị cô gái nhỏ kéo xuống, hai thân hình nóng bỏng triền miên, hòa quyện vào nhau.
Giây phút đó.
Cơn khó chịu trong người anh đã nằm ngoài khả năng khống chế.
Thơm.
Cô gái nhỏ rất thơm.
Mùi hương khuấy đảo thần kinh anh.
Từ từ làm tự chủ của anh bị phá hủy.
Anh hỏi cô gái nhỏ, có phải bà nội sai cô đến không, cô gái nhỏ không trả lời.
Nhưng cũng chẳng quan trọng.
Nếu cô gái này đã to gan như vậy, dám bò lên giường anh, thế thì anh sẽ chiều ý cô vậy.
Quần áo trên người bị xé nát.
Ý thức của Lê Đường Đường dần mụ mị, không thể phản ứng gì.
Cô chỉ có thể mặc cho anh chiếm lấy.
Khi anh đã hoàn toàn có được cô, một giọt nước mắt của Lê Đường Đường chảy xuống.
Thứ quý giá nhất của cô, đã mất rồi.
Ánh đèn đầu giường lung linh.
Đêm khuya.
Lê Đường Đường khóc.
Giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào.
Cô nói không cần.
Nhưng người đàn ông quá cầm thú.
Anh không muốn ngừng lại chút nào.
Mãi cho đến khi… Lê Đường Đường hôn mê.
Lục Trì Duật vẫn chưa đã thèm.
Nhưng anh cũng chưa đến mức cầm thú như vậy.
Tương lai còn dài.
Không ngờ hương vị của cô gái nhỏ lại tuyệt diệu như thế, anh cũng không phải không thể suy xét nhận lấy cô.
Chỉ là Lục Trì Duật không ngờ được rằng, khi tỉnh lại vào hôm sau thì cô gái nhỏ đã chạy mất.
Chạy?
Đã thành người phụ nữ của Lục Trì Duật anh mà còn dám chạy?
…
Một tháng rưỡi sau.
Bệnh Viện Nhân Dân số 1 của Kinh Thị.
Đêm tối.
Trên giường lớn.
Tiếng quần áo bị xé nát.
Người đàn ông nuốt chửng mọi tiếng khóc của cô.
Đối phương quá hung hăng.
Hung dữ đến mức cô khóc lớn vậy mà vẫn không thèm để ý tới.
“Ưm, không… không cần…”
“Cô ơi, tỉnh dậy đi, gọi đến tên cô rồi đấy.”
Lê Đường Đường bỗng thoát khỏi cơn mơ. Hơn một tháng mà cô vẫn hay mơ thấy cảnh đêm hôm đó, nhiệt độ cơ thể nóng bỏng và tiếng dỗ dành trầm thấp cùng ánh mắt tràn ngập tham lam của đối phương như hiện rõ ngay trước mắt. Cô sợ hãi ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đầy quan tâm của y tá. Y tá nói: “Cô ơi, đến lượt cô rồi, giờ cô có thể vào gặp bác sĩ.”
Lê Đường Đường gật đầu: “Cảm ơn.”
Phòng khám bệnh.
Bác sĩ liếc Lê Đường Đường rồi hỏi như thường lệ: “Có triệu chứng gì?”
Lê Đường Đường siết lấy góc áo, nhỏ giọng trả lời: “Bác sĩ, mấy ngày nay tôi có hơi khó chịu. Triệu chứng là buồn nôn, thích ngủ.”
Nhất là hai ngày này, triệu chứng càng trở nên nghiêm trọng hơn. Lê Đường Đường sợ thân thể có chuyện gì nên mới đến bệnh viện khám. Cô không muốn chết trẻ như vậy đâu.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo