Đủ rồi sao?
Thượng Ất liếc Lãnh Vân, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh nhạt. Lãnh Vân cũng được, Quan Tiểu Dĩnh cũng thế, bao gồm tất cả mọi người ở đây, bọn họ đều không hiểu sự xuất hiện cơ thể con người thoái hóa, có ý nghĩa như thế nào đối với con người !
Thiên nhiên có một hiện tượng kỳ lạ, trong hàng triệu năm qua,các sinh vật có sức sống mạnh mẽ và lâu đời, gen của chúng thường thường rất đơn giản và thuần chủng. Ví dụ sâu ba lá sinh sống ở thời cổ đại, mặc dù chúng có rất nhiều kẻ thù thiên nhiên, nhưng mà loài động vật chân đốt với trình tự gen đơn giản này đã chiếm hầu hết mọi ngóc ngách của trái đất trong thời kỳ đó.
Giống như bọ cạp biển Ordovic, bọn chúng dựa vào kết cấu thân thể đơn giản và thô bạo, gần như thống trị toàn bộ thế giới biển cả. Mà cùng lúc đó, cỏ rêu với cấu trúc gen đơn giản hơn bắt đầu xâm chiếm đất liền, chiếm toàn bộ đường bờ biển của Ordovic, trở thành sinh vật bậc thấp thành công nhất lúc bấy giờ và thậm chí là bây giờ.
Bởi vì những kiến thức này quá ít gặp, ít người biết. Nhưng kiếp trước Thượng Ất vì để giữ mạng sống cho cả gia đình, bất cứ kiến thức nào có thể giúp hắn hiểu được thế giới, hắn đều giống như ác quỷ nuốt hết.
Mà kiếp này, những kiến thức tưởng như vô dụng và phức tạp đang giúp Thượng Ất hiểu được thế giới này, hiểu kết cấu sinh vật, phát triển, tiếp diễn… Đối với hiểu biết về tận thế, Thượng Ất có kinh nghiệm độc đáo của riêng mình. Đối với cơ thể con người thoái hóa, Thượng Ất càng hiểu biết sâu sắc. Thượng Ất ở kiếp trước là một cơ thể thoái hóa không hoàn toàn,
một cánh tay của hắncó gen giống với bạch tuộc, biến thành một thứ mềm mại khiến người ta ghét bỏ.
“Tạp chủng...Có lẽ anh nói đúng, tôi quả thực biến thành một tạp chủng, một thứ mà bản thân cũng ghét.” Hiếm thấy, trong đôi mắt Quan Tiểu Dĩnh khôi phục một tia trong sáng. Trong cuộc chiến tranh giành giữa nhân tính và thú tính, giờ phút này nhân tính đang chiếm thế thượng phong. Nhưng ngay sau khi chiến thắng qua đi, đôi mắt màu vàng pha lê của Quan Tiểu Dĩnh lại trở nên lạnh giá, giọng điệu lạnh lùng nói: “Nhưng không sao cả, mặc dù là tạp chủng tôi cũng sẽ giết chết hết các người, con người, nói ra kiểu mà anh muốn chết, có lẽ tôi sẽ để anh bớt đau khổ.”
“Xem ra trình độ thoái hóa của cô, nhanh hơn tôi tưởng. Nhưng không sao, kết quả cuối cùng sẽ không thay đổi, cuối cùng cô cũng sẽ trở thành thú cưỡi của tôi… Quan Tiểu Dĩnh, bây giờ tôi cho cô hai lựa chọn, thứ nhất, uống lọ thuốc hoạt hóa này, ngăn cản cơ thể tiếp tiếp tục thoái hóa, duy trì hình dạng nửa người nửa ngựa như hiện tại, từ nay về sau nghe mệnh lệnh của tôi, tôi bảo đảm cô an toàn vô lo.
Thượng Ất bình tĩnh nói, Hoa Anh Hùng ở một bên sắc mặt khiếp sợ nhìn Thượng Ất, trong lòng không khỏi dâng lên một đợt sóng lớn: “Người đàn ông này vừa mới nói cái gì, anh ta có một loại thuốc hoạt hóa có thể khống chế cơ thể không tiếp tục thoái hóa? Nếu đây là thật, lúc nãy anh ta thực sự có thể chữa lành cho rất nhiều biến dị, bao gồm cả mình và Quan Tiểu Dĩnh, vậy tại sao anh ta lại trơ mắt nhìn thảm kịch xảy ra? Cái tên chết tiệt này!”
“Thứ hai, cô có thể tiếp tục dùng tim người, trở thành ngựa thoái hóa, hoàn toàn mất đi nhân tính và trí tuệ, trở thành giống như những con quái vật kia, chỉ dựa vào bản năng dã thú để săn con người. Đương nhiên, đến lúc đó khi tôi ra tay thuần phục cô, sẽ không thủ hạ lưu tình, bởi vì khi đó cô chỉ là một súc sinh không có ý chí mà thôi.”
Nói xong, Thượng Ất lấy ra một lọ thuốc hoạt hóa, ánh mắt bình tĩnh nhìn Quan Tiểu Dĩnh, chờ cô đưa ra lựa chọn cuối cùng.
“Ha ha ha, anh đúng là biết nói đùa! Đến đây, để tôi xem sự kiêu ngạo của anh đến từ đâu! Tôi moi tim anh ra!”
Quan Tiểu Dĩnh bị Thượng Ất chọc giận thành công, mặc dù đối mặt với họng súng đen ngòm cũng không chút sợ hãi. Cảm nhận được sức mạnh từ bốn móng ngựa, Quan Tiểu Dĩnh tự tin rằng cô tuyệt đối có thể tránh được tấn công của viên đạn. Cho dù tránh không tránh được cũng không sao, thi thể của mẹ ở trên mặt đất, cùng lắm thì xuống dưới kia cùng mẹ!
“Đùng đoàng!”
Âm thanh va chạm cực lớn kèm theo khói và bụi bùng lên, bao phủ trong phạm vi gần chục mét dưới tầng hầm. Quan Tiểu Dĩnh đã sẵn sàng một đòn công kích, súng thép trực tiếp xuyên thủng sàn bê tông, sau khi mở rãnh dài hơn một mét sâu nửa mét, khẩu súng thép mới bị bùn nhão dưới mạch nước ngầm ngăn cản đường đi.
Uy lực của khẩu súng này khủng bố kinh người, sức công phá của nó còn mạnh hơn cả lựu đạn cao cấp mà Hoắc Chính Đình ném ra. Nhưng điều mà mọi người quan tâm hơn không phải là những thứ này, mà là người thanh niên với vẻ mặt mỉa mai đang cầm súng ở đối diện!
“Chết rồi sao? Chàng trai trẻ kia đi đâu rồi, sao không thấy bóng dáng anh ta đâu? Chẳng lẽ uy lực của Quan Tiểu Dĩnh quá mạnh, có thể đánh bay anh ta thành mảnh vụn?”
Hoa Anh Hùng căng thẳng lo lắng nhìn theo, nhưng ngay sau đó rất nhanh anh ta thất vọng phát hiện, một bóng dáng cao lớn đang từ từ bước ra giữa khói bụi, sau đó là giọng nói lạnh lùng của Thượng Ất.
“Tốc độ rất nhanh, sức nổ càng mạnh, giá trị sinh mệnh tối đa đạt tới 8103...Sức mạnh của gen thoái hóa quả thật rất lớn, trong thời gian ngắn có thể biến cô trở nên khủng bố như vậy, cũng chỉ có bọn chúng mới có thể làm được.
“Cái gì, anh vậy mà không bị gì! Chuyện này không thể nào, tôi rõ ràng nhìn thấy thanh thép đã đâm vào ngực anh...Chờ đã, chẳng lẽ không phải anh, chỉ là...tàn ảnh của anh?!”
Thượng Ất vừa mới bộc phát ra độ nhanh chậm của tốc độ siêu âm, khiến cho người bình thường cảm giác “nhanh”, nhưng rốt cuộc nhanh như thế
nào, người bình thường khó có thể cảm nhận được. Quan Tiểu Dĩnh thì khác, dưới gen nửa người nửa ngựa, tốc độ đã đạt tới trình độ như Quan Tiểu Dĩnh, hiểu biết về tốc độ vượt xa người thường, nhưng cô ấy chỉ nhìn thấy cái gì?
Tàn ảnh! Đối phương vậy mà để lại tàn ảnh trong mắt cô!
Quan Tiểu Dĩnh đột nhiên im lặng, cô nhận ra mọi chuyện không đơn giản như cô tưởng tượng, đối với người đàn ông nhanh đến mức để lại dư ảnh, sự tấn công của anh ta sẽ khốc liệt đến mức nào?
Rất rõ ràng, cô không phải là đối thủ của người đàn ông này!
“Anh có thể cứu sống mẹ tôi không?” Quan Tiểu Dĩnh đột ngột ngẩng đầu lên hỏi, Thượng Ất dừng chân bình tĩnh nhìn về phía cô, lắc đầu.
“Anh có thể khiến tôi không đau khổ như thế này nữa không?” Quan Tiểu Dĩnh nhìn chằm chằm vào mắt Thượng Ất, lại không có được câu trả lời như ý muốn…Thượng Ất vẫn lắc đầu.
“Vậy anh có thể cho tôi cái gì? Sống sao? Ha ha ha, tôi phải sống đau khổ mãi như thế này sao?” Quan Tiểu Dĩnh vừa khóc vừa cười, vẻ mặt điên cuồng.
“Tôi có thể cho cô nếm mùi chiến thắng trong đau khổ, khiến cô tỉnh táo ghi nhớ lại khoảng thời gian hạnh phúc mà mẹ cô để lại cho cô! Giết chóc, chinh phục, khiến kẻ thù tuyệt vọng...Đây là điều cô có được khi làm cho tôi!” Thượng Ất nói xong, một mảnh màu xanh lam mờ nhạt từ từ xuất hiện trên cánh tay phải của anh, vầng hào quang bí ẩn trên thao thiết cốt cung, làm rung động trái tim của mọi người xung quanh: “Bây giờ trả lời tôi, cô muốn chọn cái nào, một hay hai!”
“Tiểu Dĩnh không chọn gì cả, cô ấy đi cùng tôi.” Hoa Anh Hùng đột nhiên đứng trước mặt Thượng Ất, vẻ mặt phẫn nộ nói: “Tôi thừa nhận rằng có thể anh rất mạnh, nhưng vừa rồi rõ ràng anh có thể ngăn chặn thảm kịch xảy ra...Ừm, bao gồm cả việc sử dụng loại thuốc đó để ngăn mẹ của Tiểu Dĩnh trở thành quái vật, nhưng anh vẫn để bi kịch xảy ra, anh là một người ích kỷ, Tiểu Dĩnh đi theo anh sẽ không có kết cục tốt đẹp!”
“Đúng! Nếu anh có thể ngăn cản tôi trở thành quái vật, tại sao anh lại không giúp mẹ tôi?”
Quan Tiểu Dĩnh như tỉnh lại sau cơn mơi, đôi mắt bình tĩnh lại bộc phát ra sát khí vô tận, dù thế nào điều cô không thể chấp nhận nhất chính là việc mẹ mình biến thành quái vật, đặc biệt là mẹ cô rõ ràng có thể cứu được.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo