"Đá chết... mấy người?"

 

Hoa Anh Hùng yếu ớt hỏi, trong lòng bỗng kích động muốn che mặt. Cô gái này cũng quá bạo lực, đạp chết người không nói, thế nhưng lại còn mấy người...... Xem ra chuyện này thật sự không thể làm hòarồi!

 

“Hai người, hai người đàn ông đó cởi quần áo của tôi. Tôi cuống cuồng đá vào đũng quần họ, sau đó hai người họ không động đậy nữa...... Anh Anh Hùng, lúc đó tôi quá sợ hãi, tôi không cố ý đá chết họ, tôi cũng không nghĩ tới sẽ như vậy.”

 

Quan Tiểu Dĩnh nói, vành mắt dần dần đỏ lên. Cô không ngờ sự việc lại nghiêm trọng đến vậy, cô tưởng rằng đá giống như trong phim hay diễn, nhưng không ngờ lại thật sự gây tai nạn chết người. Lúc này, Hoắc Chính Vân ở đối diện khóe miệng khẽ nhếch, cười lạnh vài tiếng rồi nói:

 

“Hai người? Mẹ kiếp con khốn này vẫn còn biết diễn kịch......Anh em ông đây có tổng cộng tám người, cuối cùng chỉ có ba người quay lại! Tao hỏi mày, năm người còn lại đi đâu rồi, có phải bị mày ăn rồi hay không?!”

 

“Cái gì? Năm người chết? Không thể nào!”

 

Quan Tiểu Dĩnh trợn tròn hai mắt, đôi tay bất giác run rẩy. Tin tức của Hoắc Chính Vân khiến người khác kinh hãi, phản ứng đầu tiên của cô chính là đối phương đang nói dối, nhưng sau đó Băng Tuyết thông minh ý thức được, đối phương không cần phải hoảng hốt nhiều như vậy. Nếu muốn viện cớ, một người chết hay năm người chết căn bản không có nhiều khác biệt. Nhưng rõ ràng cô chỉ đá trúng hai người, ba người còn lại mất tích lại là chuyện gì xảy ra?

 

Tiểu Dĩnh, trước tiên cô đừng hoảng sợ, chuyện này không đơn giản như vậy.” Trên mặt Hoa Anh Hùng cũng tỏ vẻ ngoài ý muốn, anh ta không ngờ trong một đêm Hoắc Chính Vân lại mất đi năm thuộc hạ. Suy nghĩ một lát, Hoa Anh Hùng bước lên phía trước một bước mở miệng hỏi: "Hoắc Chính Vân, anh nói Tiểu Dĩnh giết người của anh, bằng chứng đâu? Dù sao cũng phải có thi thể chứ, nếu như Tiểu Dĩnh thật sự đạp chết thuộc hạ của anh, anh đưa thi thể ra cho mọi người xem!”

 

 

“Nhìn mẹ mày cái B, thằng nhóc mày ít giả bộ với bố mày, thi thể đương nhiên bị con yêu quái kia ăn rồi. Khi bố mày đuổi tới, trên mặt đất lầu hai chỉ còn lại mấy cái xác không nguyên vẹn với hai cánh tay bị đứt lìa, không phải bị nó ăn thì còn có thể là ai?”

 

Hoắc Chính Vân rất tức giận, mặc dù lần này hắn ta viện cớ chiếm cứ mảnh đất may mắn còn tồn tại này, nhưng chuyện năm người thuộc hạ mất tích quả thực là sự thật. Vì chuyện này, hắn ta đã không chỉ mắng ba tên thuộc hạ còn sống một lần, nhưng tất cả đều đồng thanh nói lúc đó trời tối đen, bọn họ chỉ nghe thấy Quan Tiểu Dĩnh đá người liền bỏ chạy, cũng không để ý năm người đồng bọn kia biến mất từ lúc nào.

 

Mọi chuyện quả thực có chút kỳ lạ, nhưng tất cả các bằng chứng đều hướng về phía thân hình biến dị của Quan Tiểu Dĩnh. Dù sao tất cả mọi người đều biết, tứ chi của Quan Tiểu Dĩnh đã có sự biến hóa kỳ dị và khủng bố, bởi vậy ai dám cam đoan không phải cô nhân cơ hội ăn thịt những người này?

 

“Không thích hợp! Sự việc có chút không thích hợp!” Nghe Hoắc Chính Vân giải thích, Hoa Anh Hùng càng thêm nhíu mày.

 

Năm người đàn ông trưởng thành, bao gồm cả thịt lưng và xương có bao nhiêu kg? Chỉ sợ ít nhất phải hơn hai trăm kg? Cho dù là Quan Tiểu Dĩnh chiếm được, cô ấy cũng không thể ăn hết năm cái xác đàn ông trong thời gian ngắn như vậy!

 

Ngoài ra thuộc hạ của Hoắc Chính Vân nói, bọn họ luôn luôn đuổi theo tiếng động của Quan Tiểu Dĩnh. Một đường áp sát, cho dù Quan Tiểu Dĩnh đem xác chết đi giấu căn bản cũng không làm được, cô căn bản không có thời gian.

 

Nhưng nếu sự việc không do Quan Tiểu Dĩnh làm, vậy rốt cuộc là ai đã giết những người khác, hơn nữa còn ăn sạch sẽ năm xác chết?

 

Suy nghĩ, Hoa Anh Hùng đột nhiên rùng mình một cái, một cơn ớn lạnh từ lòng bàn chân xông thẳng lên đầu, trong phạm vi đất dưới chân thình lình có ánh lửa mỏng manh, giống như ngọn đèn chiếu vào bóng tối, nơi đang có một cái đầu quái thú ẩn nấp chuẩn bị ăn thịt người bất cứ lúc nào.

 

 

“Được rồi, cậu cũng đừng la lối nữa, tôi đã xác định người phụ nữ này rồi. Vì năm anh em đã chết của tôi, tôi sẽ nhất định đối đãi cô ta thật tốt! Tam Pháo, đi, bắt cô nàng tới đây! Yên tâm, nếu chúng dám phản kháng, bố mày sẽ giết hết bọn chúng!”

 

“Vâng! Lão đại yên tâm, để em đem hai cái giò lợn này cho anh uống rượu, anh em của chúng ta cũng nếm thử mùi vị của yêu quái...... Chậc, trời sao đột nhiên tối rồi, em......”

 

Phù phù!

 

Xác của Tam Pháo ngã xuống đất, trên cái cổ mập mạp trống không, chỉ có một vệt máu giống như đứa trẻ đang đi tiểu, từng dòng theo mạch máu trong khoang cổ trào ra ngoài, rất nhanh nhuộm đỏ mặt đất.

 

“Mẹ kiếp! Là ai? Ai đã ra tay ?!”

 

Hoắc Chính Vân giận dữ đứng thẳng người, giết Tam Pháo trước mặt hắn, không thể nghi ngờ là đang vả mặt hắn trước mặt tất cả mọi người.Trong lúc tức giận, hắn ta thậm chí còn không chú ý thấy sự việc rất kỳ lạ. Từ lúc cái xác ngã xuống đất đến bây giờ, đã gần hai mươi giây trôi qua, nhưng đầu của Tam Pháo từ đầu tới cuối vẫn chưa hề xuất hiện, cứ như là biến mất trong không khí rồi.

 

Hoa Anh Hùng đã chú ý đến, nhờ thị lực siêu cường có thể nhìn thấy mọi vật dưới nước. Hơn nữa Hoa Anh Hùng thậm chí có thể mơ hồ nhìn thấy, thủ phạm giết người thật sự đang treo lơ lửng trên trần nhà ở trên đầu của Hoắc Chính Vân, hé ra cái miệng trong suốt như sứa từ từ nuốt chửng đầu người trong bóng tối.

 

Tiểu Dĩnh...... Nghe tôi nói, từ từ lùi ra phía sau, ngàn vạn lần không được chạy, cũng không được kêu, động tác nhất định phải nhẹ nhàng!”

 

Hoa Anh Hùng rất bình tĩnh lui về phía sau, Quan Tiểu Dĩnh không rõ tình hình, nhưng bởi vì tin tưởng Hoa Anh Hùng, cô cũng bắt đầu chậm rãi lui về phía sau.

 

 

“Đậu xanh, có phải là hai người động tay chân? Muốn chạy phải không, đứng lại đấy cho bố mày! Tao......”

 

“Gừ! Phù phù!”

 

Giọng nói của Hoắc Chính Vân đột nhiên biến mất, chẳng qua bởi vì dùng sức quá mạnh, thi thể không đầu của hắn ta vẫn lao về phía trước mấy bước rồi mới nặng nề ngã xuống đất, máu bắn ra xa khoảng mấy chục mét, khiến cho một đám đàn ông phụ nữ ở góc tường thét chói tai.

 

“Con mẹ nói! Yêu pháp! Người phụ nữ đó biết yêu pháp! Mọi người đừng sợ, chúng ta cùng nhau xông lên chém chết cô ta, báo thù cho lão đại!”

 

Một người đàn ông cường tráng ở phía sau Hoắc Chính Vân la to một tiếng, trong tay cầm dao bầu dính đầy máu phát ra ánh sáng chói lòa ném lên không trung. Mà con dao dưới lực ném của cánh tay to lớn nháy mắt lóe lênmang mùi máu tanh bổ về phía ót Hoa Anh Hùng.

 

“Đậu xanh, tiêu rồi!”

 

Hoa Anh Hùng cố hết sức nghiêng đầu, nhưng nhận ra đã không kịp, ở khoảng cách gần như vậy, một đao mạnh như vậy, đừng nói là anh ta, đổi lại bất cứ ai cũng không thể trốn thoát. Rơi vào đường cùng, Hoa Anh Hùng chỉ có thể hai tay che mặt, nhắm mắt, trong lòng ngàn vạn lần cầu nguyện đừng để con dao kia lấy mạng mình!

 

“Xẹt!”

 

“Rào!”

 

Một dòng nước nóng phun lên đầu và mặt Hoa Anh Hùng, một mùi chua kinh tởm lập tức lan tỏa, Hoa Anh Hùng vẫn chưa kịp kiểm tra xem đã xảy ra chuyện gì, chợt nghe thấy tiếng la hét thảm thiết của con người trên đỉnh đầu, theo sau đó một sinh vật “giống người” toàn thân dính đầy chất lỏng nặng nề ngã trên mặt đất.

 

“Chết tiệt, cái gì thế này? Tại sao lại có cái miệng dài như vậy, trên đầu còn có một con dao...... Khoan đã, con dao này ... Chết tiệt, hóa ra là đỡ dao

 

 

thay cho tôi!”

 

Hoa Anh Hùng nhìn con quái vật trước mặt với vẻ mặt sững sờ, thứ này vẫn giữ nguyên hình dạng con người, nhưng toàn thân nó được bao phủ bởi một lớp chất nhầy, cùng với một cái miệng rộng lớn trong suốt giống như một con sứa thon dài, khiến người đối diện càng nhìn càng giống như trong phim kinh dị, hoặc là người ngoài hành tinh.

 

 

0.16499 sec| 2428.813 kb