Không thể nghe theo lão lập tức rời khỏi nơi ma quái
già chết tiệt này, nhưng mà
này, bắt buộc phải có thể đâu bây giờ?
Ngô Cương nghiêng đầu nhìn thi thể Mễ Thu Các, hình như trước đó Mễ Thu Các đã từng nhắc đến quân đội ở đế đô. Đúng, đi đến đó, nhưng bản thân hoàn toàn không rõ quân khu Đế Đô ở đâu, mẹ kiếp biết đi như thế nào?
Khuôn mặt Ngô Cương lộ vẻ chán nản, sớm biết như vậy, lúc nãy đáng lẽ phải giữ lại mạng của Mễ Thu Các. Mễ Thu Các nhất định biết cách đi như thế nào, đáng tiếc hắn ta đã chết rồi, bây giờ đã nói gì cũng muộn rồi...Hả? Chờ một chút, hình như bên kia có hai người đang đi tới, trong đó có một người phụ nữ ăn mặc chỉnh tề, không phải là đồ rằn ri của quân đội sao?
Trong lòng Ngô Cương vui mừng khôn xiết, đây thật sự là sắp ngủ gật lại có người cho gối đầu, bản thân thật là qúa may mắn! Nghĩ vậy Ngô Cương vô thức đi về phía hai người bọn họ, mà người đàn ông ở đối diện khẽ cau mày, nói với người phụ nữ bên cạnh: “Đã sớm nói cô thay bộ quân phục kia đi, thực sự là phiền chết đi được!”
“Dừng, tôi là quân nhân tất nhiên phải mặc quân phục rồi, lại nói bà đây cởi sạch rồi lấy gì mặc, cũng không thể khỏa thân cùng anh đi khắp nơi.” Người phụ nữ ăn miếng trả miếng, trên khuôn mặt băng bó không nhìn ra sự biến hóa của sắc mặt .
Người phụ nữ đó chính là Lãnh Vân, mà người đàn ông bên cạnh đương nhiên là Thượng Ất. Hai người đi thẳng tiến về phía trước, tính cả gia đình Ngô Cương, đây đã là nhóm người sống sót thứ ba mà họ gặp phải.
Mà trong khi Lãnh Vân cảm thán sức sống của con người thật ngoan cường, rắc rối của hai người cũng theo đó mà đến. Những người sống sót đó cũngxem Lãnh Vân đang mặc quân phục như một vị cứu tinh, mà sau khi Lãnh Vân giải thích ba lần nhưng không có kết quả, những người sống sót này trở nên cuồng loạn hung hãn công kích.
Đương nhiên trước giá trị năng lượng sinh mệnh lên đến hàng vạn của Thượng Ất, những người sống sót này đều yếu ớt giống như côn trùng, tiện tay có thể dễ dàng loại bỏ. Nhưng Thượng Ất có lợi hại thế nào cũng không thể chịu được việc luôn bị quấy rối bởi những người sống sót dọc đường đi, cho nên khi hắn lại một lần nữa bị Ngô Cương chặn lại, sự kiên nhẫn của Thượng Ất đã giảm đến cực hạn.
“Trong số những người sống sót này có phụ nữ, đi đoạt lấy quần áo của bọn họ mặc vào, tôi không muốn lãng phí thời gian cho những việc nhỏ nhặt này!”
Thượng Ất lạnh lùng nói với Lãnh Vân, trong lời nói có vẻ lạnh lùng không thể chống lại. Lãnh Vân cong miệng, lẩm bẩm trả lời: “Hừ, chỉ biết bắt nạt phụ nữ, bà đây dù sao cũng là sĩ quan cấp cao, dưới trướng có mấy trăm người … Trên người những người phụ nữ này đều hôi hám, muốn tôi thay quần áo, mũi tôi làm sao có thể chịu được?!”
Lãnh Vân nói, mặc kệ Ngô Cương đứng trơ ra ở bên cạnh, đi thẳng đến trước người Hoa Tạ Lan và Hoa Tiểu Lan.
Sau khi đứng yên, Lãnh Vân dùng mũi ngửi vài lần trong không khí, tay chỉ vào Hứa Tiểu Lan nói: “Cởi quần áo của cô ra ngay lập tức, chỉ cần quần áo bên ngoài, không cần đồ lót…thật là, khắp người toàn mùi giống như con
cáo trong thời kỳ động dục, nếu không phải vì người phụ nữ bên cạnh cô có mùi hôi như lợn, tôi tuyệt đối sẽ không động vào quần áo của cô. Mau cởi quần áo ra, còn ngây ra đó làm gì?!”
“Cô... cô nói cái gì, muốn tôi cởi đồ ra, làm sao được chứ?”
Hoa Tiểu Lan nhìn khuôn mặt quấn vải băng của Lãnh Vân, vẻ mặt uể oải pha chút tức giận. Giọng điệu hống hách và kiêu ngạo của đối phương khiến cô ta rất khó chịu, nhưng ánh mắt kỳ quái cùng hai khẩu súng lục chói lọi trên thắt lưng, lại khiến Hoa Tiểu Lan không dám lớn tiếng từ chối, chỉ có thể nhìn về phía Ngô Cương cầu cứu.
“Tôi không lấy không quần áo của cô, cô cầm lấy cái này…” Lãnh Vân nói rồi lấy từ trên người một gói bánh quy nén của quân đội đưa cho Hoa Tiểu Lan.
Sau khi nghe nói cơ lưng của những con gián biến dị rất ngon, trên đường đi Lãnh Vân lợi dụng khứu giác siêu phàm của mình giết ba con gián lớn, thu về ít nhất hơn 10kg thịt gián. Mà bánh quy nén khô cứng khó nuốt trở thành thứ có hay không có cũng được, lúc này đúng lúc lấy ra làm vật liệu trao đổi, đổi lấy một bộ váy xinh đẹp trên người Hoa Tiểu Lan.
“Bánh quy! Mau đưa cho con ăn, con muốn ăn!” Nhìn thấy Lãnh Vân lấy bánh quy nén ra, cậu bé Ngô Sở Vị trốn phía sau lưng Hoa Tiểu Lan đột nhiên chạy ra, vươn bàn tay nhỏ bẩn thỉu của mình ra nắm lấy bánh quy, nhưng không ngờ Lãnh Vân lắc cổ tay, giơ bánh quy nén lên cao nói: “Tôi muốn dùng bánh quy đổi quần áo!”
“Cho con bánh quy, cho con bánh quy, con muốn ăn bánh quy!” Nhìn thấy bánh quy bay đi, Ngô Sở Vị vội vàng nhảy lên, xoay người quát Hoa Tiểu Lan: “Dì mau cởi quần áo ra, đổi bánh quy cho con!”
“Ngô Sở Vị, trên người dì chỉ có một bộ quần áo sạch, cởi ra rồi dì mặc cái gì.” Hoa Tiểu Lan khó xử nói, nhưng không ngờ sau khi Ngô Sở Vị nghe những lời này, lập tức hét lên: “Con không quan tâm, con chỉ muốn ăn bánh quy. Dì không cởi quần áo, con sẽ để ba cởi giúp dì, dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên ông ấy cởi quần áo của dì.”
“Nhóc con, con nói bậy bạ gì đó! Sao lại nói với dì như vậy?” Ngô Cương mặt đỏ như đít khỉ, bước lên trước một bước bắt lấy cánh tay Ngô Sở Vị, hung hãn vung bàn tay định vỗ xuống. Mà lúc này giọng nói lạnh lùng của vợ Hoa Tạ Lan truyền đến, bàn tay đang giơ lên của Ngô Cương lập tức dừng trên không trung: “Ngô Cương, tính khí của anh thật lớn. Trẻ con chỉ nói lung tung mà thôi, phản ứng của anh lại lớn như vậy, chẳng lẽ lời con trai nói đều là thật sao?”
“Chị họ chị đừng nghe Sở Vị nói lung tung, em và anh rể sao có thể làm ra chuyện như vậy, đúng không anh rể.” Hoa Tiểu Lan lo lắng giải thích, nhưng không ngờ Hoa Tạ Lan cong miệng, tiếng cười khinh bỉ truyền tới: “Hừ, hai người tưởng tôi ngu ngốc sao. Ngay cả trẻ con cũng nhìn thấy việc mà hai người làm, tôi lớn như vậy lại không nhận ra được sao? Ngô Cương, tôi chỉ không thích tính toán chi li với anh. Nhớ lại lúc đầu nếu không phải anh khổ sở theo đuổi tôi, ngoan ngoãn phục tùng tôi, bố mẹ tôi có thể lấy hết tiền dành dụm cả đời để cho anh làm ăn sao? Được thôi, bây giờ tổng giám đốc Ngô anh cũng là tỷ phú rồi, nhìn người vợ có tuổi này không thuận mắt đúng không? Không sao, anh đối xử với tôi thế nào cũng được, nhưng Ngô Sở Vị là con trai anh, anh thà vì một con đĩ, muốn con anh chết đói sao? Mẹ kiếp anh còn là một thằng đàn ông nữa hay không?”
“Anh…!”
Ngô Cương không nói nên lời, khuôn mặt đã chuyển sang màu tím. Ông ta không ngờ Hoa Tạ Lan đã nhìn thấu mọi chuyện, lại càng không thể nghĩ tới bà có thể nói ra lời như vậy.
Đúng vậy, phụ nữ dù xinh đẹp đến đâu cũng chỉ là phụ nữ, chỉ cần còn sống được thì sẽ có cơ hội có được nhiều hơn, nhưng con trai thì chỉ có một! Mặc dù Ngô Sở Vị được chiều hư từ bé, nhưng trên người vẫn chảy dòng máu nhà họ Ngô. Chỉ vì một bộ quần áo, có thể khiến con trai của mình chết đói sao?
Nghĩ rồi Ngô Cương đột nhiên quay đầu, nhìn về phía Hoa Tiểu Lan đang sửng sốt, lạnh lùng nói: “Cởi quần áo! Ngay lập tức!”
“Ngô Cương, anh...lòng dạ thật độc ác! Còn có chị, chị họ của em, chị thật là mưu mô!”
Nhìn Ngô Cương và Hoa Tạ Lan, khuôn mặt thanh tú của Hoa Tiểu Lan có chút u buồn, cô ta thông minh nhận ra rằng Hoa Tạ Lan đã lên kế hoạch này từ lâu. Bây giờ mũi dùi đều hướng về phía cô ta, xem ra nhất định phải cởi bộ đồ này!
Xột xoạt...Sau khi cởi quần áo, một thân hình mềm mại quyến rũ lộ ra trước mặt mọi người. Không thể không thừa nhận, phụ nữ lúc trẻ chính là vốn tự có lớn nhất, thân hình yểu điệu lung linh của Hoa Tiểu Lan quả thực là một điều tuyệt vời của nhân gian, điều này gợi lên suy nghĩ không đứng đắn của đàn ông.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo