Hoàng Long bùng nổ thủ người phụ nữ cơ bắp

 

sức chiến đấu đánh Mẫu Sắc của gã thì

 

sướng tay, còn đối rất thảm.

 

 

Mẫu Sắc vùng vẫy bò dậy, lắc đầu cố tỉnh táo lại, nhưng từng đợt buồn nôn dâng lên cổ họng, gò má đau nhức như bị lửa đốt.

 

“Mày . . . sức mạnh và tốc độ . . . không lẽ mày cũng là người dị năng . . . khụ khụ!”

 

Mẫu Sắc nhìn hai cái răng nằm trong lòng bàn tay, lòng nổi lên sóng thần dữ dội. Hoàng Long một đấm đánh gãy hai cái răng của bà, lúc nói chuyện suýt nuốt xuống họng.

 

Mẫu Sắc ngây ra, từ khi tiến hóa ra cơ bắp siêu mạnh lần đầu tiên bà bị thương nặng như vậy. Mẫu Sắc ngơ ngác nhìn nắm tay của Hoàng Long, hoàn toàn không nghĩ ra tại sao bà không sợ dao súng mà bị người đàn ông này một đấm đánh bay. Không lẽ người đàn ông này luôn giấu thực lực? Thật ra gã cũng là . . . người dị năng?

 

Mẫu Sắc không quá ngốc, mơ hồ đoán ra sự thật. Nhưng Mẫu Sắc nằm mơ cũng không ngờ lúc tận thế buông xuống ngày đầu tiên, Hoàng Long uống nhiều dược tề hoạt hóa kích phát ra tiềm lực toàn thân, cơ thể đơn thuần mạnh khủng bố.

 

Dị năng thật sự của Hoàng Long là bắn chính xác, kiếp trước được gọi là súng thần tận thế không chỉ có tài đấm mạnh, chân nhanh.

 

Hoàng Long gầm rống, bộ dạng như cọp điên:

 

“Hừ, người dị năng chó chết! Bố đầy mình gân xương thịt, không có dị năng gì. Bà tự xưng là tường đồng vách sắt, không sợ đánh đúng không? Đến đây, để xem da mặt của bà cứng hay nắm đấm của tôi cứng!”

 

Mới rồi bị Trần Phóng hiểu lầm không cho gã đến gần Thượng Nhạc Nhạc, trong bụng Hoàng Long ôm cục tức, giờ có cơ hội trút ra, sao có thể dễ dàng tha cho đối thủ.

 

Kim Tinh trơ mắt nhìn Mẫu Sắc bị hành, mặt xanh mét:

 

 

“Bà nội nó, so tốc độ chứ gì? Bố chơi với mày!”

 

Tốc độ của Hoàng Long đúng là rất nhanh nhưng thua xa Kim Tinh, gã tự tin với kỹ năng dịch chuyển tức thời trong phạm vi trăm mét không ai bắt kịp mình.

 

“Này, ỷ đông người hiếp ít à? Thứ rác rưởi cũng xứng gọi là người!?”

 

Kim Tinh hoa mắt, sau đó thấy một người đàn ông mặc áo chiến đấu điệp viên che trước mặt, bốn, năm người lục tục theo sau lưng người này, trong đó có nam có nữ, có già có trẻ, đoàn người trông rất quái dị.

 

Trần Phóng cách đám đông biểu tình hưng phấn nhìn đám người Điền Ba:

 

“Đội trưởng Điền Ba, các người đã về rồi! Thượng Ất đâu? Sao không thấy anh ấy?”

 

Không thấy Thượng Ất làm mặt Trần Phóng lộ vẻ lo âu, căng thẳng nhìn nhóm người Điền Ba.

 

Điền Ba mỉm cười an ủi Trần Phóng:

 

"Anh ta còn ở bên ngoài, lát nữa mới về, yên tâm, dù chúng tôi chết hết thì anh ta vẫn còn sống, tên kia đã mạnh đến mức . . . không giống con người.”

 

Chợt sau lưng có gió lạnh thổi qua, một bóng đen hung hăng nhào vào người Điền Ba.

 

“Rác rưởi, mày dám đánh lén?”

 

Điền Ba từng là đội trưởng đội điệp viên, tính cảnh giác luôn rất mạnh, càng miễn bàn tới gần đây gã liên tục đột phá cực hạn thân thể, mở ra thể chất tuyến thận trên. Nên khi Kim Tinh lợi dụng năng lực dịch chuyển tức thời đánh lén thì adrenalin trong người Điền Ba bản năng kích phát ra, trong 0,5s tăng sức mạnh, tốc độ, phản ứng của gã lên cao gấp mười lần người thường.

 

Bùm!

 

 

Vang tiếng nổ điếc tai, một cước mạnh mẽ của Kim Tinh trúng đôi tay giao nhau trước ngực của Điền Ba, sức mạnh lớn hất gã bay xa bốn, năm mét.

 

“Không thể nào! Sao mày thấy rõ động tác của tao được!?”

 

Kim Tinh cố gắng đứng vững, bàn chân đau nhức thấu xương nhắc nhở gã cảnh vừa rồi không phải ảo giác, đối phương chặn lại đòn tấn công của gã, chỉ dựa vào sức mạnh đánh bay gã.

 

Đây là một đối thủ siêu khủng bố, mắt Kim Tinh lần đầu tiên lóe tia khủng hoảng.

 

Văn Phỉ ở một bên nhàm chán liếm kẹo que:

 

“Thấy rõ động tác của chú bộ khó lắm sao? Chú ngồi xổm xuống rồi như con ếch to nhảy lên, tư thế khó coi như vậy mà cũng đắc ý được. Nói về tốc độ thì chú thua xa chú đẹp trai nhiều lắm, tư thế của chú đẹp trai mới oách, oách hơn Siêu Nhân Điện Quang mười vạn dặm!”

 

Khuôn mặt ngọt ngào ngây thơ vô tội, đầu lưỡi hồng không ngừng thè ra thụt về, đàn ông xung quanh bất giác nuốt nước miếng ừng ực nhìn.

 

Lời nói của Văn Phỉ làm Kim Tinh giật nhảy mình:

 

“Cô bé mới nói gì? Cô bé cũng có thể thấy rõ động tác của tôi? Cô bé . . .”

 

Kim Tinh không nghĩ ra tại sao kỹ năng dịch chuyển tức thời mà mình tự hào bị cô bé ghét bỏ như thế. Kim Tinh cứ nghĩ tốc độ của mình có một không hai, nay xem ra mình đúng là ếch ngồi đáy giếng, kiến thức hạn hẹp.

 

Khí lạnh lan tràn trong ngực Kim Tinh, tia nắng nóng cháy cũng không thể xua tan rét lạnh.

 

“Ô, con bé này mấy ngày nay giỏi lên nhỉ, tôi còn không thấy rõ động tác của thằng này mà nhóc thấy được? Chắc không phải mèo mù vớ cá rán đoàn mò chứ?”

 

Không biết có phải đời trước hai người là oan gia không, Mập Mạp Hoa Đa Tình và cô bé luôn đầy mùi thuốc súng. Thấy Văn Phỉ há mồm hù sợ đối

 

 

phương, Mập Mạp chua lòm đưa ra nghi ngờ, khinh thường.

 

Văn Phỉ bực bội nói:

 

“Chú mới là mèo mù! Không đúng, là heo mập, heo mập chết tiệt!”

 

Văn Phỉ kiêu ngạo ưỡn ngực nhỏ nói:

 

“Con người sinh ra đã phân chia gầy mập, đẹp xấu, thông minh, ngu dốt, loại người vừa ngu vừa ngốc, tư chất kém như chú sao hiểu được bản tiểu thư trời sinh thông minh? Trên đường đi chú Điền chia dược tề hoạt hóa cho mọi người, tôi uống một ống vào rồi tốc độ nhanh đến đâu cũng có thể thấy rõ. Mập chết tiệt đừng không tin, mới nãy ở trong xe lúc chú ngồi trúng chân tôi có phải thừa dịp lén trộm một miếng chocolat trong túi của tôi không? Đừng chối, có giỏi thì kéo túi quần ra cho mọi người xem, hừ! Heo mập chết tiệt, tưởng nhanh tay là tôi không thấy sao? Bản tiểu thư không muốn so đo với chú mà thôi.”

 

Điền Ba ngạc nhiên nhìn Văn Phỉ, ngạc nhiên không thua gì Kim Tinh:

 

“Văn Phỉ, cô bé thật sự thấy rõ động tác của tên này?”

 

Từ lúc trốn ra Quê Hương Tuyệt Vời, Điền Ba vì nâng cao sức chiến đấu toàn đội nên tự quyết định lấy chiến lợi phẩm từ chỗ Lệ Hổ, nguyên một rương dược tề hoạt hóa chia cho mọi người. Nhưng Điền Ba không ngờ rằng chỉ một ống dược tề làm Văn Phỉ tiến hóa ra tốc độ phản ứng kinh người như vậy. Điền Ba nhờ kích thích adrenalin cộng thêm kinh nghiệm chiến đấu mới miễn cưỡng đỡ đòn tấn công của Kim Tinh, thật ra gã không thể bắt giữ chính xác động tác của đối phương, càng đừng nói thấy rõ như vậy.

 

Không lẽ Long Ba nói đúng thật? Huyết thống của cô bé này không tầm thường?

 

 

0.68450 sec| 2429.828 kb