Đàn châu chấu to rơi như bông tuyết, trái tim Thượng Ất luôn treo cao. Đàn châu chấu to bám dính hắn quá lâu, suốt một ngày hắn nhiều lần sống chết vì đám sâu này, giờ rốt cuộc có cơ hội diệt sạch chúng nó, hắn hồi hộp tim đập nhanh.

 

Một bầy, hai bầy, ba bầy!

 

Khói độc không ngừng phun ra, đàn châu chấu to liên tục từ trên cao rớt xuống, trong mấy phút ngắn ngủi, đàn châu chấu to dày đặc biến mất hơn một nửa. Khói độc khủng bố của cá sấu ếch tấn công, mấy vạn con châu chấu to như người say rượu rớt lộp bộp xuống mặt sông, nổi lên vòng xoáy rồi biến mất.

 

Dù vậy đàn châu chấu to vẫn không chịu tản ra, chúng nó bay nhanh điên cuồng lao xuống thuyền, không ngừng tấn công cá sấu ếch theo kiểu tự sát. Rõ ràng bản năng sinh tồn của đàn châu chấu to đã bị kích phát, gen điên cuồng trong người khiến chúng nó không lùi nửa bước.

 

 

Thượng Ất thấy thế khẽ thở dài. Nhìn từ khía cạnh khác thì đám châu chấu to có thể gọi là điển phạm tác chiến quân đoàn trong động vật. Chúng nó không sợ sống chết, xông thẳng tới trước, khi gặp kẻ địch mạnh suy nghĩ đầu tiên không phải chạy trốn mà là hợp sức tác chiến, thề sống chết tiêu diệt kẻ địch.

 

Những côn trùng thoái hóa cá thể yếu ớt, tổng thể mạnh mẽ không uổng danh hiệu một trong ba sâu cuồng diệt thế trong tận thế, đa số sinh vật thiếu chiến ý không chết không ngừng như thế này. Nếu con người có một phần trăm ý chí chiến đấu của chúng nó thì khi tận thế buông xuống người trong nhiều tiểu khu đã không chết, thậm chí tập thể bị ăn sạch.

 

Những châu chấu to này là kẻ địch của con người nhưng là kẻ địch đáng giá tôn trọng, ngược lại người chỉ huy bí ẩn sau lưng chúng làm Thượng Ất hận ngứa răng.

 

Từ lúc gặp đàn châu chấu to đến bây giờ Thượng Ất đã mất mát rất nhiều. Hàng vạn dược tề hoạt hóa mà Lệ Hổ cất chứa, vật tư đầy hai căn nhà đã chuẩn bị trước tận thế, đồng bạn không rõ sống chết thế nào, Vương Cương, An Tinh Vũ, Điền Ba và giáo sư Triệu Khiêm có dã tâm xây dựng đất nước. Càng nghĩ Thượng Ất cắn chặt môi, thầm thề chờ sự việc kết thúc hắn phải tìm cách hiểu rõ sức mạnh bí ẩn ở sau màn hãm hại mình.

 

Nhưng trước đó Thượng Ất cần giải quyết rắc rối trước mắt, trong mấy phút ngắn ngủi tình thế chiến đấu lại biến đổi lớn, có xu hướng xấu.

 

Trên sàn tàu, tiếng rống đặc biệt của cá sấu ếch càng lúc càng yếu, khói độc màu đỏ sậm trong không khí nhanh chóng giảm bớt. Thượng Ất cảm nhận rõ ràng mùi hôi trong không khí nhạt dần, tất cả biểu minh chất độc tích trữ trong người cá sấu ếch đã không còn nhiều, nó dần nỏ mạnh hết đà, cố dùng chút khói độc cuối cùng chiến đấu với châu chấu to, khi khói độc tan biến cũng là lúc cá sấu ếch chết.

 

Thượng Ất nhìn hàng vạn con châu chấu to còn sót lại, đáy lòng nổi lên cảm giác bất lực:

 

“Thật sự không có cách nào sao? Đàn châu chấu to thật sự vô địch? Cá sấu ếch cũng không thể đối phó chúng nó thì còn ai ngăn cản được?”

 

 

Từ mười mấy vạn rút xuống còn gần một vạn, Thượng Ất nghĩ hết cách tiêu diệt hơn một nửa nhưng vẫn còn hơn vạn con, hắn vẫn không thể đối kháng lại đám châu chấu to này.

 

Không được, không thể bỏ cuộc!

 

Tiếng hét của cá sấu ếch yếu dần, Thượng Ất biết mình phải làm điều gì đó. Hắn quét mắt nhanh quan sát bốn phía, nét thất vọng liên tục thoáng hiện trên khuôn mặt.

 

Sàn tàu gãy, tay vịn bằng sắt tàn phá, ghế ngồi vừa bẩn vừa loạn, mấy xác chết con người bị thiếu . . . khoan, đó là cái gì? Phải thùng xăng không?

 

Thượng Ất nhìn cầu thang nối tần một và tầng hai, sau cánh cửa sắt khép hờ có mười mấy thùng sắt màu xanh đen xếp ngay ngắn, trên thùng xịt sơn đỏ chữ ‘nguy hiểm’, bên cạnh thùng sắt là các hộp gỗ mở nắp, bên trong đặt ngay ngắn mười mấy cây đuốc màu đỏ.

 

“Đệt, đúng là trời cũng giúp mình!”

 

Thượng Ất bò cả tay chân lên cầu thang, dùng dao găm khạy, mùi xăng gay gắt bay vào mũi, trong mười mấy thùng sắt đều chứa xăng, không có thùng không.

 

Nét mặt Thượng Ất tràn đầy thắc mắc:

 

“Kỳ lạ, đây là một chiếc du thuyền ngắm cảnh, lẽ ra không cho phép vật nguy hiểm như vậy lên thuyền, nhân viên kiểm tra trên thuyền bị ngốc à?”

 

Cảnh tượng trước mắt rất kỳ lạ, không thể giải thích bằng lẽ thường. Hoa quốc quản lý chặt chẽ về xăng, không thể tùy tiện có trên du thuyền. Thượng Ất bản năng nhìn sâu trong cầu thang, đột nhiên một xác chết người đã không thấy rõ khuôn mặt lộ ra làm hắn giật thót tim.

 

Thượng Ất cố gắng giữ bình tĩnh, chịu đựng mùi tanh lại gần xác chết:

 

“Đây là một . . . du khách? Trong tay giơ cái gì? Là một tờ giấy? Trên giấy hình như có chữ, để xem viết cái . . . đệt! Không thể nào!”

 

 

Thượng Ất đứng bật dậy liên tục lùi mấy bước, ngồi bệch xuống đất, mặt không chút máu nhìn tờ giấy trong tay xác chết, biểu tình tràn đầy khó tin.

 

Trên tờ giấy chỉ viết một câu: Thượng Ất, sống sót!

 

Không thể nào! Không thể nào! Tuyệt đối không thể!

 

Trên chiếc du thuyền không biết bị vứt bỏ bao nhiêu ngày trên sông có xác chết cầm tờ giấy chờ hắn? Nội dung rõ ràng là có người sớm biết Thượng Ất lên du thuyền, còn biết hắn gặp rắc rối, đã chuẩn bị một mớ thùng xăng chờ hắn.

 

Bà nội nó, chuyện này là sao? Không lẽ vì mệt quá nên tinh thần xảy ra vấn đề?

 

Thượng Ất ngơ ngác nhìn xác chết, tờ giấy như tờ ma chú khiến hắn không có can đảm nhìn lại. Tất cả giống như cơn mơ, chân thật làm người ta rợn tóc gáy.

 

“Bà nội nó, bố không tin tà! Chắc chắn là trùng tên, chắc chắn!”

 

Thượng Ất đứng bật dậy, chộp tờ giấy nhét vào túi, hắn dời mười mấy thùng xăng ra sàn tàu, xoay người về cầu thang nhặt hộp đuốc chĩa hướng hàng vạn con châu chấu to như núi nhỏ trên sàn tàu.

 

“Nếu đây là ác mộng thì bây giờ là lúc tỉnh mộng. Châu chấu to chết tiệt, cho chúng mày nếm mùi bom xăng!”

 

Ầm ầm ầm ầm ầm!

 

Nấm khói to vọt lên cao, mười mấy thùng sắt chứa đầy xăng cùng nổ mang đến uy lực vượt sức tưởng tượng của con người.

 

Thượng Ất cảm thấy đất rung núi chuyển, sóng hơi nóng ập đến, hắn như diều đứt dây bị dòng khí thổi bay xuống sông.

 

Thượng Ất bay giữa không trung nhìn qua khóe mắt thấy du thuyền biến mất, sàn tàu vỡ thành mấy mảnh không thấy châu chấu to, cá sấu ếch đâu. Vô số xác châu chấu to bốc mùi hôi từ trên trời cùng Thượng Ất rơi xuống

 

 

giữa sông. Một số châu chấu to chưa chết, xăng trên người chúng nó đốt cháy, tiếng rít thê thảm mãi khi chúng nó rơi vào trong nước vẫn không biến mất. Ánh lửa đốt mặt sông gần trăm mét thành biển lửa.

 

 

0.35536 sec| 2419.961 kb