Thượng Ất đứng cách mặt Kim Tinh chưa đầy ba mét, hắn bình tĩnh nhìn đối phương:
“Được rồi, giờ đến lượt chúng ta nói chuyện về mặt của mày.”
Tốc độ một lần nữa cường hóa, Thượng Ất chỉ dùng một chớp mắt đã hoàn thành hàng loạt động tác xông lên cướp dao, ném dao. Đúng vậy, tốc độ của Thượng Ất lại tăng lên, không chỉ nửa bậc, một bậc. Quá trình tiến bộ rất kịch, nếu kể tỉ mỉ thì nói ba ngày ba đêm cũng không hết.
Tổng kết sơ là Thượng Ất đốt thùng xăng trên du thuyền, bị sức nổ hất xỉu. Lệ Á ở trên thuyền cứu sinh liều hết sức kéo Thượng Ất tới một siêu thị nhỏ gần bờ sông. May mắn hơn là khi Lệ Á quay về bờ sông tìm dao găm chiến thần bị hất bay thì bất ngờ phát hiện nửa khúc mình của cá sấu ếch, bên trong chứa một viên năng lượng tinh hạch hoàn mỹ to cỡ trứng đà điểu.
Chuyện tiếp theo càng đơn giản, Lệ Á cắt tinh hạch thành hai khúc, phần lớn một chút nhét vào bụng Thượng Ất, phần nhỏ hơn thì bị vòng tay chiến thần, dao găm chiến thần của Lệ Á hấp thu.
Lệ Á không biết rằng nếu Thượng Ất còn tỉnh táo thì đã mắng cô ta là phá sản. Năng lượng tinh hạch trong người cá sấu ếch là loại hoàn mỹ hiếm thấy, tuy chỉ dùng hơn một nửa viên nhưng Thượng Ất khó tiêu hóa hết năng lượng chứa bên trong.
Khi tinh hạch chui vào bụng, gen sâu A Mễ Ba trong người Thượng Ất điên cuồng cắn nuốt năng lượng. Nhưng năng lượng quá nồng, hình vẽ trời sao trong người hắn lại được thắp sáng. Hình vẽ trời sao đã quen năng lượng chảy tự động chọn con đường hấp thu quen thuộc nhất là chảy về phía đốm sao ở phần hai chân.
Kết quả là khi Thượng Ất tỉnh lại từ hôn mê sâu thì ngạc nhiên phát hiện bốn đốm sao ở hai chân phát sáng, ánh sao kỳ dị. Khi dốc hết sức tiến lên thì tốc độ của hắn nhanh hơn gấp bốn lần, 200m/s bằng với tốc độ bắn của viên đạn súng ngắn bình thường.
Nói tóm lại Thượng Ất bây giờ không sợ súng ngắn bình thường, đương nhiên đụng phải súng trường hoặc súng ngắm nòng to trong hệ liệt AK thì hắn vẫn tiêu đời, sinh vật trên Trái Đất sao có thể tránh thoát tốc độ viên đạn bay 800m/s?
Nhưng tục ngữ nói phúc họa liền nhau, tốc độ tăng lên, kế hoạch cường hóa công kích bị mắc cạn, Thượng Ất phát hiện mình bỏ lỡ một lần cơ hội tăng tiến công lực cực tốt. Hai nắm đấm dường như hấp thu một ít năng lượng tinh hạch, nhưng so với năng lượng sinh vật tinh thuần của cá sấu ếch thì chỉ như một cọng lông trâu. Trong hình vẽ trời sao, ngôi sao phần đôi tay vốn có màu tối dường như màu sắc sâu hơn chút, nhưng không có dấu hiệu bị thắp sáng.
Phát hiện này làm Thượng Ất rất chán nản, hắn không cam lòng lôi kéo Lệ Á thử nghiệm. Hắn kêu cô ta mở vòng bảo vệ của vòng tay chiến thần, sau đó dùng hết sức mạnh tấn công vòng bảo vệ, cuối cùng từ mệt thở hồng hộc ra thu hoạch duy nhất của hắn là phát hiện đôi tay cứng rắn hơn, không dễ bị rách toạc như lúc trước.
Tóm lại lần này Thượng Ất ôm một bụng cục tức quay về tiểu khu Hoa Tụng đế đô.
Trừ bực mình vì bỏ lỡ cơ hội tăng mạnh uy lực hai nắm đấm ra, hắn còn nhớ mãi không quên cảnh kỳ dị trên du thuyền. Sau đó Thượng Ất cố gắng tìm tờ giấy kỳ lạ kia nhưng không thấy đâu, hắn thậm chí nghi ngờ mình bị khói độc của cá sấu ếch làm choáng đầu, hắn không cách nào chứng minh thứ mình gặp phải kỳ dị cỡ nào.
Sức mạnh bí ẩn có thể chỉ huy châu chấu to rượt theo tấn công hắn, nhân vật bí ẩn chuẩn bị sẵn thùng xăng cho hắn, du thuyền không rõ xuất xứ, Thượng Ất cảm thấy trong vô hình có hai thần tiên đang đánh cờ, hắn là quân cờ trong tay họ. Cảm giác bị khống chế rất khó chịu, nên Thượng Ất có lý do càng uất giận hơn.
Lửa giận cộng thêm uất giận, Kim Tinh tội nghiệp đụng phải Thượng Ất đang trong cảm xúc mặt trái lớn nhất.
Nên Kim Tinh không kịp biểu diễn ra oai ‘dịch chuyển tức thời’ đã bị Thượng Ất cướp dao khỏi tay, dùng từ ngữ độc ác nhục mạ gã ngay trước mặt mọi người.
Khuôn mặt Kim Tinh cứng nhắc cố nặn nụ cười:
“Cái đó . . . tôi cảm thấy giữa chúng ta có hiểu lầm, thật ra tôi chỉ đùa với em gái, lỡ cắt thương một chút, ha ha, ha ha.”
Dao găm bị ném dưới đất, ánh mắt lạnh băng của đối phương làm Kim Tinh rùng mình, cảm giác mắc tiểu từ thân dưới xộc lên não. Bà nội nó, lần này đụng phải miếng sắt rồi, hình như đối phương là người dị năng tốc độ, rõ ràng tốc độ nhanh hơn gã, rất khủng bố.
Thượng Ất mỉm cười nói với Văn Phỉ:
“Lỡ tay cắt thương? Ha ha, giải thích rất có sáng ý. Nhóc nhặt con dao lên, hãy trả lại nỗi đau mới nhận được. Cứ yên tâm xuống tay, có tôi ở.”
Văn Phỉ lặng lẽ nhặt con dao lên:
“Có tôi ở, yên tâm xuống tay?”
Trên con dao dính đầy máu và bùn đất trông rất máu me, nhưng Văn Phỉ không chú ý tới nó, cô bé lặp lại lời Thượng Ất vừa nói, như có dòng điện chạy vào tim làm cô bé khẽ rên:
“Rất đẹp trai, rất oách! Đây là cảm giác an toàn mà chú đưa cho sao? Tôi thích!”
Kim Tinh hét to:
“Hừ, mày nghĩ tao sợ thật sao? Bằng vào năng lực của Kim Tinh này trên đời không ai giữ chân tao được! Dịch chuyển tức thời, nhảy!”
Cơ bắp biến dị ở đôi chân gã bộc phát ra động năng sinh vật mạnh mẽ, gã như đạn pháo nhảy bật lên, đúng vậy, đôi chân đã cách mặt đất 10cm, nhưng người gã bỗng đông lại tại chỗ, bả vai bị một tay của Thượng Ất như kiềm sắt đè chặt làm gã nửa bước khó đi.
Thượng Ất lạnh lùng nói:
“Muốn đi thì tùy, để mặt lại!”
Thượng Ất liếc qua Văn Phỉ, cô bé ngầm hiểu chém một nhát. Khuôn mặt trắng bệch của Kim Tinh rách một đường sâu, máu chảy như suối.
Kim Tinh bản năng giơ nắm đấm đánh về phía Văn Phỉ:
“Mày . . . mày dám rạch mặt tao? Bố đánh chết mày, con nhãi!”
Nhưng nắm đấm kỳ dị cách mặt Văn Phỉ 10cm rồi không cách nào tiến thêm một ly.
Thượng Ất bình tĩnh nói:
“Văn Phỉ, tiếp tục!”
Văn Phỉ hưng phấn đáp lại:
“Biết, chú đẹp trai!”
Thoáng chốc mọi người chỉ nghe tiếng thịt bị cắt xoẹt xoẹt, tiếng Kim Tinh gào rú kinh dị.
Xoẹt!
“Ui da, mặt của tao!”
Xoẹt xoẹt xoẹt!
“Mặt của tao, đừng rạch nữa! Xin mày, đừng để con nhãi kia rạch mặt tao!”
Các vết thương ngang dọc như hình vẽ lộn xộn trong tay con nít ba tuổi, Kim Tinh hét thảm bụm mặt, máu chảy ra từ kẽ tay nhuộm đỏ áo.
Kim Tinh gào thét liên tục thụt lùi, ánh mắt hãi hùng nhìn Thượng Ất như xem ma quỷ:
“Tại sao? Tại sao mày có thể nhanh như vậy? Tao không tin, không tin!”
Chỉ nửa phút ngắn ngủi, mặc cho Kim Tinh cố gắng vận dụng dịch chuyển tức thời né tránh thì người đàn ông tên Thượng Ất ung dung chắn trước mặt gã, dùng sức mạnh vượt qua người thường gấp mấy lần nhẹ nhàng kiềm giữ gã, cho con bé tên Văn Phỉ từng nhát dao cắt nát mặt gã.
Ma quỷ, người đàn ông này là ma quỷ! Sao con người có tốc độ như ma được chứ?
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo