- Chủ tịch Tần, đúng là giỏi tính toán!

Từ Quân Nhiên sắc mặt lạnh lùng, ngồi bên cạnh Tiêu Hồng Hoa nói ra, không hề để ý đến việc người bên cạnh có thể nghe được hay không ….

Nếu đến lúc này mà Từ Quân Nhiên còn không nhận ra ý định của Tần Quốc Đồng thì hắn đúng là quá ngu rồi, trước hội nghị thì nói rất dễ nghe, nào là thảo luận việc xây dựng phát triển kinh tế, nói thẳng ra là ông ta muốn hái đào!

Công xã trấn Lý gia phát triển hùng mạnh, chuyện này toàn huyện đều biết, trấn Lý gia hôm nay đã không còn như lúc trước nữa, không cần nói đâu xa, những nhà xưởng của chế độ sở hưu tập thể, những công ty kiến trúc được xây dựng ở thànhh phố Bằng Phi cũng đã giúp cho trấn Lý gia có được nguồn thu khổng lồ. Có thể nói, không đến hai năm nữa, công xã trấn Lý gia sẽ trở thành công xã kiểu mẫu ở tỉnh Giang Nam.

Tần Quốc Đồng là loại người nhìn thấy lợi thì giống như cá mập ngửi thấy mùi máu tanh, nhất định phải đến kiếm một bát canh.

Tần Quốc Đồng lần này ra tay rõ ràng là muốn lợi dụng khu công nghiệp này để cướp công lao.

Một điều cần biết là khi Từ Quân Nhiên đề nghị thí điểm khu công nhiệp này, không có bao gồm cả Tần gia trong đó, ý tưởng của hắn là muốn quy hoạch lại đất, xây dựng khu công nghiệp đang phát triển trong phạm vi trấn Lý gia mà thôi, nhưng hắn không ngờ là, khi Dương Duy Thiên đưa ra ý kiến này tại hội nghị thường vụ thì Tần Quốc Đồng lại đồng ý, hơn nữa lại còn yêu cầu mở rộng diện tích của khu công nghiệp, lúc đó Từ Quân Nhiên còn tưởng Tần Quốc Đồng nghĩ là diện tích khu công nghiệp lớn một chút thì sẽ đạt được nhiều thành tựu hơn, bây giờ mới biết rõ thì ra tên này ngay khi đó đã có ý định cướp công.

- Lời của đồng chí Tần Minh cũng rất có lý, về việc quản lý khu vực đang phát triển, huyện đang chuẩn bị thành lập một ban quản lý cho khu phát triển, tập trung phụ trách việc này.

Tần Quốc Đồng dường như đã có chuẩn bị từ trước, nghe vậy chậm rãi nói:

- Tất cả bao nhiêu ngành liên quan nhất định sẽ làm tốt công tác quy hoạch đất đai, nhất là việc liên quan đến đất canh tác của trại Tần gia, cho nên các anh nên giải thích rõ cho người dân, chính phủ nhất định sẽ bồi thường cho họ một khoản hợp lý cho việc trưng dụng đất của họ, con cái của họ có thể đến làm việc tại các nhà máy ở khu công nghiệp. Đồng chí Tần Minh, anh cũng nên nói rõ với người dân, cải cách mở rộng phát triển kinh tế là chuyện lớn của toàn huyện, bọn họ phải chấp nhận hi sinh.

- Vâng, chủ tịch huyện ngài yên tâm, tôi sẽ chuyển những lời này đến các đội sản xuất!

Tần Minh gật đầu.

- Cục quy hoạch phải làm cho tốt các công tác quy hoạch, cục tài chính thì tập trung làm cho tốt các dự toán tài chính …

Tần Quốc Đồng tự mình phân chia các nhiệm vụ cho các đơn vị, Từ Quân Nhiên nhìn vào cuốn sổ ghi chép của Tiêu Hồng Hoa đặt bên cạnh, sắc mặt trầm xuống, trong lòng dậy sóng, hắn hận là không thể lập tức đứng lên chất vấn Tần Quốc Đồng, ông ta có lương tâm hay không?

Cho đến lúc này, Từ Quân Nhiên đã hoàn toàn hiểu được ý định của Tần Quốc Đồng, ông ta muốn nhân cơ hội này, biến các xí nghiệp chế độ sở hữu tập thể của công xã trấn Lý gia thành của chung của Lý gia và Tần gia cái gì mà cho con cái của những người dân trong trại Tần gia đi đến các xí nghiệp làm việc, lại còn chính phủ đền bù tổn thất, tình hình tài chính hiện nay của huyện Võ Đức, lấy cái gì để đền bù? Nói cho cùng thì cũng chỉ là muốn biến những xí nghiệp này của công xã trấn Lý gia thành của riêng.

Từ Quân Nhiên thật sự cũng muốn hỏi Tần Quốc Đồng xem hắn dựa vào cái gì mà làm chủ thay cho trấn Lý gia.

Lại còn một khoản tiền lớn như thế, hơn nữa, lại còn muốn cho người của Tần gia đi làm ở xí nghiệp, lại muốn công xã của trấn Lý gia trả tiền!

Tần Quốc Đồng ông ta với toàn bộ sự phát triển hiện nay của công xã Lý gia, chưa từng cống hiến một cái gì, tất cả đều là do một tay Từ Quân Nhiên khổ tâm xây dựng quan hệ, thậm chí không quản đến việc đắc tội với các lãnh đạo tỉnh, đối đầu với các lãnh đạo, mới có thể tạo dựng lên được các xí nghiệp của công xã Lý gia phát triển tốt đẹp như hôm nay.

Nhưng lúc này, chỉ một câu nói của Tần Quốc Đồng, lại muốn biến xí nghiệp của công xã Lý gia thành vật sở hữu chung của hai công xã, ông ta dựa vào cái gì?

Cố gắng kìm nén lý trí của mình, Từ Quân Nhiên lúc này mới không đứng lên chất vấn ông ta, kinh nghiệm ở kiếp trước lẫn kiếp này, nói cho hắn biết, không nên đứng dậy lúc này, quan trường có quy củ của quan trường, cấp dưới có thể nghi ngờ quyết định của cấp trên nhưng ở trước mặt nhiều người như vậy, nếu Từ Quân Nhiên đứng lên chỉ trích Tần Quốc Đồng thì hắn đã không tuân thủ quy củ rồi.

Quan lại chia thành thanh quan và tham quan, trên thực tế họ luôn che dấu bản chất của mình. Bản chất của quan trường là cái gì? Ở trung quốc, quyền lực là cân đối, nhưng cái cân đối này, thượng sách là dùng trí tuệ chính trị để đạt được, trung và hạ sách là dùng cái có để đổi lấy cái không, thỏa hiệp, cường lực để đạt tới mục đích. Dưới cương vị là quan địa phương, đại đa số đều không cần những đức tính đó, bài xích hạt giữa bầy gà. Nhưng vào một số thời gian, cậu lại nhất định phải có đức tính đó, không sẽ làm sao phát hiện người trọng dụng cậu chứ? Một người có đức tính hoàn thiện, căn bản có năng lực thích ứng hoàn cảnh, thích hợp với nhiều bản sắc nhân vật khác nhau, có lúc cần phải khoa trương, nhưng cũng có lúc phải kiên nhường.

Từ Quân Nhiên kiếp trước đã nhiều năm làm lãnh đạo ở cấp trung, hắn đã sớm ghi nhớ những quy tắc ngầm này, hắn hiểu rõ, nếu như lúc này, hắn có tranh chấp với Tần Quốc Đồng thì không những không thay đổi được cục diện mà còn bị chụp mũ là không tôn trọng lãnh đạo, nhất định hắn sẽ bị áp bức đến không thở nổi. Trong tiểu thuyết thường viết rất nhiều nhân vật cán bộ trẻ tuổi, ở trên hội nghị toàn huyện đứng lên bênh vực lẽ phải, biện luận hùng hồn với bất kì lãnh đạo nào, cuối cùng thay đổi được một số ý kiến của lãnh đạo. Nhưng theo như Từ Quân Nhiên thấy, đó chẳng qua chỉ là một số chuyện cười mà thôi.

Là một cán bộ chân chính thì làm gì, nói gì cũng cần có suy nghĩ.

Mặc kệ loại quy tắc này có tai hại nhưng dù sao nó vẫn là quy tắc, hoặc là thích nghi với nó, hoặc là thay đổi nó, có muốn tránh cũng không được. Bất luận là xã hội hay lĩnh vực nào cũng có những quy tắc của nó, hoặc là thích nghi, hoặc là thay đổi, không có lựa chọn nào khác.

Từ Quân Nhiên không cho là mình có thể thay đổi những quy tắc này, cho nên hắn chỉ có thể lựa chọn thích nghi tối đa với những quy tắc này, hơn nữa những quy tắc này có thể có lợi cho những quyết định của mình.

Cho nên, tuy trong lòng hắn ngọn lửa tức giận sắp sửa bộc phát ra, nhưng Từ Quân Nhiên vẫn giữ được vẻ mặt bình tĩnh liếc nhìn Tần Quốc Đồng, rồi lại nhìn chằm chằm vào mấy vị phó chủ tịch huyện khác.

Từ Quân Nhiên muốn biết, mấy người này có phải là đều đã thông đồng với Tần Quốc Đồng làm bậy hay không?

Hôm nay vị phó chủ tịch huyện thường vụ Thịnh Chư Thạch cũng là mới được điều đến, Từ Quân Nhiên vẫn chưa có cơ hội tiếp xúc nhiều với ông ta, nghe nói người này trước đó ở tỉnh có quan hệ rất rộng với lãnh đạo các cấp. Bây giờ, quan sát nét mặt của ông ta đối với Tần Quốc Đồng cũng không có ý tứ gì hết, xem ra hai người này có quan hệ rất mật thiết, nói cách khác, trong chính quyền của huyện, chủ tịch huyệnvà phó chủ tịch huyện là cùng một giuộc với nhau.

Đây không phải là một dấu hiệu tốt, Từ Quân Nhiên thầm nghĩ.

Vị trí phó chủ tịch huyện thường vụ là một ví trí vô cùng quan trọng, chủ tịch huyện là ngườii nắm chính quyền, nắm giữ toàn bộ công tác kinh tế của một huyện, nếu như chủ tịch huyện và phó chủ tịch huyện thông đông thì có nghĩa là sức ảnh hưởng của Bí thư huyện ủy Dương Duy Thiên đối với chính quyền huyện cũng có hạn, điều này có ảnh hưởng không nhỏ đến việc quy hoạch sau này của Từ Quân Nhiên.

Có điều, sau khi hắn nhìn thấy động tác của phó chủ tịch huyện Vương Phụng Cử thì lại hơi bất ngờ, Vương Phụng Cử đối với những gì Tần Quốc Đồng vừa nói cảm thấy vô cùng kinh ngạc, lúc này trên mặt ông ta có chút khiếp sợ thể hiện ra ngoài.

Thịnh Chư Thạch và Vương Phụng Cử đều là phó chủ tịch huyện thường vụ, nhưng bọn họ đối với Tần Quốc Đồng lại có những biểu hiện khác nhau, Từ Quân Nhiên vô cùng nhạy bén liền có thể đoán ra được chân tướng của chuyện này.

Đó là đề nghị lần này, Tần Quốc Đồng ông ta chưa từng nhắc đến trong hội nghị thường vụ huyện ủy.

Nói chính xác hơn, từ biểu hiện của Vương Phụng Cử và Thịnh Chư Thạch, Từ Quân Nhiên có thể lờ mờ đoán được, những gì mà Tần Quốc Đồng đang nói, khác xa với những gì mà ông ta đã nói trong cuộc họp thường vụ huyện ủy, bằng không thì hai người này đã không có biểu hiện như vậy.

Vương Phụng Cử là người do Dương Duy Thiên đề bạt, Thịnh Chư Thạch lại là phó chủ tịch huyện thường vụ thân cận với Tần Quốc Đồng, từ điều này, Từ Quân Nhiên lại cảm giác mình đã đoán ra điều gì đó.

Mấy vị phó chủ tịch huyện khác cũng có những biểu lộ khác nhau, khiếp sợ cũng có, cười lạnh cũng có, xem ra cũng có những người đã biết trước được ý định của Tần Quốc Đồng.

Trong lúc mà Từ Quân Nhiên còn đang suy nghĩ mông lung thì Tần Quốc Đồng đã tuyên bố tan họp.

Cuộc họp kết thúc, Phó Hồng Tuyết và Trịnh Tuệ Bân liền đi đến trước mặt Từ Quân Nhiên, Trịnh Tuệ Bân nhanh mồm nhanh miệng nói luôn:

- Bí thư Từ, đây không phải là cướp công sao?

Từ Quân Nhiên nhướng mày:

- Dì Trịnh, đừng nói lung tung.

Lúc này hội nghi vừa kết thúc, bọn họ vẫn còn chưa đi xa, những lời vừa rồi của Trịnh Tuệ Bân rất dễ bị lên án, lại sinh ra nhiều chuyện.

Trịnh Tuệ Bân cũng kịp phản ứng, hiểu được Từ Quân Nhiên là muốn tốt cho mình, có điều cô ta vẫn hừ lạnh một tiếng rõ ràng là trong lòng không phục.

Từ Quân Nhiên cũng hiểu, chuyện này thì bất kể là ai cũng sẽ không tâm phục khẩu phục, dù sao cũng là những xí nghiệp mà trấn Lý gia khổ tâm, vất vả xây dựng và phát triển, bên trên nói một câu xuống, lập tức liền thành của chung của hai công xã, nếu đã vậy thì Từ Quân Nhiên cũng sẽ không nghĩ cách để giúp khu công nghiệp kia phát triển nữa.

Mấy chuyện mai mối này cũng không phải là tác phong của Từ Quân Nhiên.

Nhưng so với việc phập phồng không yên Phó Hồng Tuyết thì nhìn có vẻ bình tĩnh hơn, nhìn Từ Quân Nhiên nói nhỏ:

- Tôi định đi gặp Bí thư Dương, cậu thấy sao?

Ý của anh ta rất rõ ràng, chuyện nay cũng cần nghe một chút ý kiến của bí thư huyện ủy Dương Duy Thiên.

Từ Quân Nhiên gật đầu:

- Yên tâm đi, trong huyện dù sao cũng chỉ có một mục đích, còn áp dụng thế nào còn cần quy tắc cụ thể.

Mặc dù là nói với Phó Hồng Tuyết như thế nhưng Từ Quân Nhiên lại biết rõ, chuyện này e là không được thích hợp.

Cần phải biết là Tần Quốc Đồng lại dám đưa ra quyết định như vậy ở hội nghị của toàn huyện, nếu không phải là được tham dự thì có đánh chết Từ Quân Nhiên cũng không tin.

Nhưng vấn đề là ông ta dựa vào đâu?

0.16819 sec| 2430.117 kb