Chủ nghĩa lý tưởng đầy màu sắc, còn chủ nghĩa thực tế là một màu xám? Màu sắc lãng mạn còn màu xám tàn khốc… Cho dù tâm linh của một người gần trở thành màu xám, nhưng chỉ cần ở một góc nào đó có chút màu sắc, ý nghĩa cuộc sống của anh ta sẽ hoàn toàn khác.

Đây chính là đoạn văn kiếp trước Từ Quân Nhiên đã từng đọc trong một quyển sách, lúc đó hắn còn không hiểu ý nghĩa lắm. Nhưng hôm nay nhìn Chu Đức Lượng, hắn đã hiểu rõ.

Chu Đức Lượng này là một người theo chủ nghĩa lý tưởng, nói chính xác, trên người ông, vẫn còn lưu giữ suy nghĩ của thế hệ cũ sau khi dựng nước, luôn suy nghĩ vì lợi ích nhân dân. Trong mắt loại người như ông, đấu tranh phe phái gì đó, đấu tranh chiến tuyến không quan trọng, quan trọng là, dân chúng có cơm để ăn không, giang sơn cực khổ giành được, có thể đem đến lợi ích thực tế cho người dân hay không.

Cho nên, những lo lắng trước kia của Từ Quân Nhiên, trước mặt Chu Đức Lượng, hơi bị dư thừa.

Chu Đức Lượng nhìn Từ Quân Nhiên:

- Cậu cảm thấy Giang Nam hiện nay rốt cuộc đang ở tình trạng như thế nào?

Gặp ánh mắt của ông, Từ Quân Nhiên đột nhiên cảm thấy nếu mình không nói vài ba câu, hình như hơi có lỗi với ông cụ này.

Nhẹ nhàng gật đầu, Từ Quân Nhiên nói:

- Thủ trưởng, đôi lúc chúng ta không thể chỉ đọc số liệu trên báo cáo, nên biết rằng vài người không có bản lĩnh, nhưng rất giỏi mánh khóe, hành văn như nước chảy mây trôi, viết báo cáo lời lẽ hay ho, nhưng trên thực tế, chưa hẳn đã tốt đẹp như vậy.

Kiếp trước Từ Quân Nhiên cũng là Bí thư thành ủy, lại đi lên từ cơ sở, sự hiểu biết đối với một số chuyện, mạnh hơn bất kỳ kẻ nào, nói thật, Từ Quân Nhiên hiểu rất rõ mấy mánh khóe lừa gạt của những người ở cơ sở.

Chu Đức Lượng nghe vậy thở dài một hơi, chậm rãi nói:

- Đúng vậy, tôi ngồi ở tỉnh thành, nhìn không thấy nghe không được, có vài người e là mong tôi đừng bao giờ xuống dưới là tốt nhất.

Từ Quân Nhiên không nói gì, hắn hoàn toàn đồng ý với câu nói của Chu Đức Lượng, tình hình tỉnh Giang Nam không phải là do người đứng đầu Tỉnh ủy như ông ấy tạo ra, mà là do những quyết định trong hoàn cảnh đó, không phải nói mình Chu Đức Lượng, cho dù mười Chu Đức Lượng hoặc lãnh đạo của ông đến làm người đứng đầu Tỉnh ủy này, cũng sẽ gặp phải cục diện như ngày hôm nay, chứ đừng nói là mỗi lần lãnh đạo xuống dưới thị sát, chắc chắn bên dưới đều chuẩn bị đầy đủ, không để cho lãnh đạo thấy bất kỳ chỗ nào không hài lòng.

Ít nhất Từ Quân Nhiên biết rõ, sau này thậm chí có những huyện nghèo, để lãnh đạo xuống thị sát trông thấy những thôn xém nghèo ven đường, đã bỏ chi phí cực lớn để làm tường vây hai bên đường lại, từ đó có thể thấy những cán bộ cơ sở giấu bệnh sợ thầy đến mức độ nào.

Mấu chốt để thực sự giải quyết được vấn đề, nằm ở chỗ chuyển biến tư tưởng, đặt trọng tâm công việc vào phát triển kinh tế.

Có điều câu này, Từ Quân Nhiên sẽ không dễ dàng nói ra, hắn sống hai kiếp người, đã tổng kết được kinh nghiệm lớn nhất, đó là phải thận trọng trong lời nói và hành động. Có những lời có thể nói, có những lời không thể nói. Ít nhất phải phân biệt rõ trường hợp và nơi nói chuyện, đặc biệt là trước mặt lãnh đạo, nói chuyện nhất định phải chú ý, không thể thao thao bất tuyệt những đạo lý lớn lao, dù sao có lãnh đạo ở đây, mình thân là cấp dưới phải có giác ngộ của cấp dưới, nếu cướp đi danh tiếng của lãnh đạo, há chẳng phải đồng nghĩa với việc khiến lãnh đạo mất mặt sao?

Lãnh đạo ăn rau anh xoay bàn, lãnh đạo buồn anh ca hát, lãnh đạo trẻ tuổi anh già dặn.

Đây là mấy câu mà kiếp trước Từ Quân Nhiên vô tình nghe tài xế của mình nói, nói về những người có biểu hiện lung tung không phân biệt trường hợp, tuy có hơi thô tục, nhưng lại thể hiện đầy đủ những chi tiết nhỏ không muốn người khác biết trên chốn quan trường, biểu hiện rất sống động những vấn đề trong chốn quan trường.

Tuy nói Chu Đức Lượng không phải loại người lòng dạ hẹp hòi, nhưng Từ Quân Nhiên cũng không muốn thể hiện quá trước mặt ông. Kiếp này danh tiếng của mình như hiện nay là đủ rồi, có một số việc hăng quá hoá dở, vẫn nên ẩn nhẫn một chút thì thích hợp hơn.

Người bốc phét, luôn khiến lãnh đạo cảm thấy không chững chạc.

Tuy nhiên Từ Quân Nhiên cũng biết, mình không thể không mở miệng, cho nên hắn chỉ có thể cân nhắc câu chữ.

Chu Đức Lượng cười cười, nói với Từ Quân Nhiên:

- Có người nói, tình hình Giang Nam hiện nay, trên chốn quan trường chỉ giúp người thân không cần đạo lý, cậu thấy thế nào?

Từ Quân Nhiên suy nghĩ, trả lời câu hỏi:

- Có vài chuyện, tôi cảm thấy không thể chỉ nhìn bề ngoài.

Chu Đức Lượng cười:

- Xem ra, cậu có điều muốn nói rồi.

Từ Quân Nhiên nói:

- Tôi luôn có một suy nghĩ, từ lúc còn ngồi ở nhà trường đã nghĩ rồi, không biết có đúng hay không, tôi muốn thảo luận với ngài một chút. Công tác của chúng ta hiện nay, Đảng ủy lãnh đạo chính phủ, bản thân điều này không có vấn đề gì. Có điều, ngài nói chỉ giúp người thân không cần đạo lý, tôi cảm thấy chuyện này thật ra phải nhìn từ hai phía, cái từ thân này chưa chắc đã là thân thích, cũng có thể là người thân cận, làm việc thì ai cũng có thân có sơ, cho dù là ai, chỉ cần có lợi cho tôi, có lợi cho việc xây dựng Giang Nam chúng ta, tôi sẽ dùng. Thời xưa có câu tôn trọng người hiền không tránh người thân, chúng ta chỉ nên ngăn chặn những cán bộ dùng người không khách quan, chứ không phải những người có năng lực, muốn làm tốt mọi việc, mà không học cách đoàn kết với người bên cạnh cũng không được.

Chu Đức Lượng cười cười:

- Ý của cậu tôi đã rõ, có điều hầu hết mọi người lại không hiểu.

Từ Quân Nhiên bình tĩnh:

- Trung ương hiểu là được rồi.

Chủ đề của hai người rất đơn giản, ý của Chu Đức Lượng. Là xuất phát từ chuyện nhà khách Dân tộc gần đây, hỏi Từ Quân Nhiên có suy nghĩ như thế nào về việc đấu tranh phe phái phức tạp ở tỉnh Giang Nam, nên biết tỉnh Giang Nam hiện nay nhìn thì yên bình, nhưng thực chất dưới bề ngoài yên bình là những cơn sóng ngầm, Hồ Hữu Tài chết rồi, nhưng kẻ chủ mưu đứng sau lưng gã vẫn chưa được đào ra, điều này khiến nhiều người nghi ngờ, nghi ngờ rốt cuộc là ai muốn đục nước béo cò.

Cộng thêm những thay đổi tư tưởng hiện nay, thời kỳ va chạm giữa thế lực bảo thủ và cải cách, trong lòng mọi người luôn cảm thấy bất an, kể cả Chu Đức Lượng, đối với cục diện tỉnh Giang Nam hiện nay, bắt đầu đã có chút thiếu tự tin, nếu không sao có thể hỏi Từ Quân Nhiên chứ?

Kể ra, Chu Đức Lượng cũng không hỏi Từ Quân Nhiên về đối sách, dù sao ông thân là Đại tướng biên cương, làm mưa làm gió mấy chục năm, chuyện trước mắt tuy khó giải quyết, nhưng vẫn chưa tới mức không thể giải quyết, ông chỉ hy vọng có thể nghe được lời nói thật từ một thanh niên tài hoa như Từ Quân Nhiên mà thôi. Ngồi đến vị trí này của ông, điều khó khăn nhất, là được nghe người khác nói thật với mình.

Từ Quân Nhiên hiểu rõ điểm này, bình tĩnh nói:

- Thủ trưởng, cái thiếu nhất ở tỉnh Giang Nam hiện nay, tôi thấy không phải chính sách, mà là chính lệnh. Mọi người mang tâm sự riêng, đây mới chính là yếu tố quan trọng cản trở sự phát triển của tỉnh Giang Nam…

Câu sau, hắn không nói hết, nhưng Chu Đức Lượng cười, đã hiểu ý Từ Quân Nhiên.

Chu Đức Lượng chậm rãi nói:

- Đồng chí Trần Sở Lâm này, tôi hiểu khá rõ, anh ta rất có năng lực, thuộc kiểu lãnh đạo giỏi, có điều có tài nhưng tính lại không tốt lắm. Đương nhiên, đây là khuyết điểm của anh ta, đồng chí này thích nắm quyền, nói thẳng ra là thích thao túng mọi chuyện, hơi bảo thủ. Vì vậy sau khi Đảng ủy cải cách, anh ta tuy không hiểu lắm công việc bên lĩnh vực kinh tế, nhưng lại giỏi công tác tổ chức nhân sự, vấn đề này bình thường cũng thôi đi, không ảnh hưởng lắm đến vấn đề đại cục. Nhưng trong thời kỳ kinh tế nắm giữ ấn soái hiện nay, đấu tranh giai cấp đã lỗi thời rồi, nếu vẫn kiên trì với chủ nghĩa đấu tranh giai cấp, sẽ cản trở sự phát triển của tỉnh Giang Nam chúng ta.

Nói xong, ông nhìn Từ Quân Nhiên:

- Tôi đã đề nghị với Trung ương, điều chỉnh lại bộ máy tỉnh Giang Nam, tôi làm như vậy có đúng không?

Từ Quân Nhiên không khỏi cười khổ, trong lòng tự nhủ ngài đường đường là người đứng đầu Tỉnh ủy, là Đại tướng biên cương, mấy chục năm lão luyện trên chốn quan trường, mấy chuyện thế này hỏi một thanh niên như tôi, tôi có điên mới tin là ông thật sự muốn tìm đáp án ở chỗ tôi.

Cho nên, Từ Quân Nhiên quyết đoán lắc đầu:

- Tôi không biết.

Chu Đức Lượng cười ha ha:

- Cậu ấy à, thông minh lắm, và cũng rất biết cách luồn lách.

Từ Quân Nhiên bình tĩnh nói:

- Nhân vật lớn có phiền não của nhân vật lớn, tuy nói hưng vong của quốc gia là trách nhiệm của mọi người, nhưng ngài là thủ trưởng lão luyện, nhưng chuyện này vẫn chưa đến mức phải phiền lòng. Tôi chỉ cần nghĩ cách để làm tốt bổn phận của mình là được rồi. Quét sạch tuyết trước cửa nhà mình, tôi cảm thấy mình đã là cán bộ đạt yêu cầu rồi.

Nghe thấy Từ Quân Nhiên nói vậy, sắc mặt Chu Đức Lượng lập tức thay đổi, lộ ra vẻ suy nghĩ, câu nói của Từ Quân Nhiên tuy có ý trốn tránh trách nhiệm, nhưng lọt vào tai Chu Đức Lượng, giống như tiếng chuông thức tỉnh ông.

Nên biết, mỗi câu mỗi chữ của Từ Quân Nhiên lúc này, đều được cân nhắc kỹ lưỡng, cộng với những tổng kết kinh nghiệm về chốn quan trường ở kiếp trước, rất nhiều câu có vẻ như vô tình nói ra, nhưng trên thực tế là những lời lẽ chí lý mà những người trong chốn quan trường sau này tôn sùng, cũng giống như câu quét sạch tuyết trước cửa nhà mình mà hắn vừa nói với Chu Đức Lượng, rõ ràng muốn nói với Chu Đức Lượng, mình sẽ không vượt quyền.

Trong chốn quan trường, kiêng kỵ nhất là đứng không đúng vị trí của mình, ai cũng hy vọng mình có thể tiến thêm bước nữa, nhưng nếu bản thân không thể làm tốt chức trách công việc của mình, mà nghĩ đến việc của người khác, bản thân việc này không phù hợp với quy tắc.

Bất cứ chuyện gì cũng phải có một quy tắc, một giới hạn, vượt qua khỏi giới hạn này, chính là vượt quá.

Rõ ràng, Từ Quân Nhiên không muốn làm người như vậy, cho nên trước mặt Chu Đức Lượng, hắn mới âm thầm bày tỏ suy nghĩ của bản thân.

Chu Đức Lượng trầm tư một lúc lâu, ông không phải là một chính khách đơn thuần, vì trong lòng ông đôi lúc phải suy nghĩ rất nhiều thứ, người suy nghĩ càng nhiều, đôi khi càng dễ loạn.

- Bí thư Chu, tôi phải trở về Toàn Châu rồi.

Từ Quân Nhiên thấy cả buổi Chu Đức Lượng không nói gì, đột nhiên mở miệng nói.

Chu Đức Lượng sững sờ, chỉ nghe Từ Quân Nhiên nói tiếp:

- Tôi là Phó bí thư Đảng ủy công xã trấn Lý gia, nhiệm vụ của tôi là phát triển kinh tế công xã trấn Lý gia, tiến tới cống hiến cho sự phát triển kinh tế toàn huyện.

Hai mắt tỏa sáng, một lúc sau Chu Đức Lượng nở nụ cười, gật đầu:

- Đúng vậy, cậu cũng nên quay về rồi.

0.19028 sec| 2432.406 kb