Chiếc xe lửa màu da cam chậm rãi khởi động, bánh xe lăn vòng rời khỏi nhà ga, khi tàu dần đi khỏi tỉnh thành Giang Châu, Từ Quân Nhiên ngồi trên giường, từ cửa sổ có thể nhìn thấy cảnh đêm lấp lánh ánh đen trong thành phố Giang Châu… Thành phố khổng lồ bị bóng đêm bao trùm, từ xa lộ ra dáng vẻ khác thường.
Giờ đã bảy tám giờ tối, thành phố dường như đang chìm trong giấc ngủ, thỉnh thoảng xe lửa đi qua vài nơi, đèn đuốc sáng trưng, Từ Quân Nhiên nhớ ra, thời này, hình như ở Giang Châu đã xuất hiện chợ đêm, những nơi có đèn dầu tương đối sáng kia, có lẽ là những nơi tương đối phồn hoa. Có điều thành phố Giang Châu hiện nay so với sau này, dĩ nhiên không phồn hoa bằng, cùng lắm chỉ là một thành phố cấp ba thôi.
Từ Quân Nhiên nhớ mang máng, kiếp sau sau khi Giang Châu xây dựng thêm khu mới, nơi này mới thật sự bắt đầu tiến trình đại đô thị mang tính tổng hợp.
Lúc đó đã là giữa những năm chín mươi rồi, mượn cơn gió đông kinh tế phát triển, trong mười mấy năm ngắn ngủi, Giang Châu đã hoàn thành bước nhảy vọt lớn lần thứ nhất, cho đến năm đó mình đảm nhiệm chức Chủ tịch thành phố Giang Châu, Giang Châu đã trở thành đô thị phồn hoa hiếm có ở khu vực Tây Nam.
Từ Quân Nhiên nhớ lại kiếp trước khi mình đến nhậm chức ở Giang Châu, lúc đó mình từ vị trí Bí thư thành ủy cấp thành đã được phá cách đề bạt đến làm Chủ tịch thành phố Giang Châu, từ một người đứng đầu thành thị đứng hạng trung bình toàn tỉnh, trở thành kẻ đứng thứ hai của tỉnh thành, điều này đối với Từ Quân Nhiên mà nói, không những phải thích ứng với sự thay đổi địa vị, mà còn có sự thay đổi về sách lược và tư duy phát triển kinh tế, thậm chí là thói quen tài chính keo kiệt, thiếu thốn của hắn, đối mặt với tài chính thành phố Giang Châu giàu có, còn nhớ bản thân đã gây ra biết bao câu chuyện cười.
Lúc đó, khi lần đầu tiên đón tiếp lãnh đạo đến thị sát, bởi vì một câu nói của Chủ tịch tỉnh đương nhiệm Triệu Phù Sinh mà kích động không thôi.
Còn hôm nay, trong số những người tiễn mình lên tàu cũng có Triệu Phù Sinh, tuy nhiên anh ta chẳng qua cũng mới chỉ là một cán bộ Chánh văn phòng tỉnh ủy không có danh tiếng gì.
Trọng sinh cho đến giờ, đây là lần đầu tiên hắn đánh giá cảnh đêm Giang Nam, xe lửa chầm chậm đi về phía trước, ra khỏi thành phố, tiến vào vùng núi, Từ Quân Nhiên nhìn cảnh đêm tối om ngoài cửa sổ, ánh mắt như xuyên thấu nơi chở đầy những lý tưởng của mình kiếp trước kiếp này.
Có điều, mình hôm nay, đã trở nên trầm ổn thành thục hơn, có thể nắm chặt cuộc đời của mình hơn, hùng tâm tráng khí kiếp trước, kiếp này nhất định thực hiện được, hơn nữa còn có thể đi xa hơn, kiếp trước khi mình trở thành Bí thư thành ủy, đã đầu bốn mươi, còn bây giờ, cái mình không thiếu nhất chính là thời gian.
Giống như câu nói của Hô Diên Ngạo Ba, đối với mình hiện nay mà nói, tuổi trẻ là một cái hại, nhưng cũng là một món vốn.
Xe lửa đi không nhanh, tiếng xình xịch vang lên bên tai, không có âm thanh nào khác, đi tàu khoang nằm khá tốt, tương đối yên tĩnh. Dưới ánh đèn lờ mờ, Từ Quân Nhiên xuyên qua cửa sổ nhìn cảnh đêm đen thui bên ngoài, khóe miệng nở nụ cười.
Chuyến đi tỉnh thành lần này, có được cũng có mất, nhưng dù thế nào, mình cũng đã làm được chuyện mình nên làm, không có gì tiếc nuối, còn chuyện tương lai, Từ Quân Nhiên tin, chỉ cần bản thân nắm chắc mâu thuẫn chủ yếu, làm tốt kinh tế trấn Lý gia, không cần phải để ý đến những chuyện khác. Dù nói nhất nghệ tinh nhất thân vinh hơi đơn điệu, nhưng không thể không nói, trong thời buổi kinh tế luận dần dần có chỗ đứng trong nước như hiện nay, cán bộ có thể nắm chắc kinh tế, trong tay ai, cũng đều là món bảo bối.
Khi rời khỏi Giang Châu, Từ Quân Nhiên đã đến gặp Tôn Vũ Hiên, tuy hiện tại Tôn Tĩnh Vân đang ở thủ đô không về được, nhưng dù thế nào mình cũng phải đánh tiếng chào hỏi, chuyện ở tỉnh thành lần này, có thể nói Tôn Tĩnh Vân đã bỏ không ít công sức, Từ Quân Nhiên có phần cảm kích đối với người đẹp trượng nghĩa này.
Tôn Vũ Hiên không nói gì, anh khác với Tôn Tĩnh Vân, rất có thiện cảm đối với Từ Quân Nhiên, chẳng qua thiện cảm này, đơn thuần là tình bạn giữa đàn ông với nhau.
Hẹn có thời gian Từ Quân Nhiên lại đến tỉnh thành tụ tập, lúc này Từ Quân Nhiên mới cáo biệt Tôn Vũ Hiên.
Trịnh Vũ Thành vẫn phải ở lại tỉnh thành một thời gian, tuy anh ta không còn là Giám đốc nhà khách Dân tộc, nhưng hiện nay cũng là Tổng giám đốc Công ty rượu bia công xã trấn Lý gia, bia và rượu do nhà máy rượu sản xuất nếu muốn mở nguồn tiêu thụ ở tỉnh thành, anh ta phải đích thân ra tay. Thông qua chuyện lần này, tuy nói Trịnh Vũ Thành không giữ chức Giám đốc nhà khách tộc nữa, nhưng trong mắt rất nhiều người, họ càng thêm tôn kính anh ta, dù sao cũng có thể toàn thân rút lui khỏi tay thuộc hạ của ba công tử tỉnh thành, nếu nói Trịnh Vũ Thành không có chút bản lĩnh, sẽ không ai tin.
Con người là như vậy, con người đối với những người có thể trợ giúp cho sự phát triển của bản thân, luôn nỗ lực kết giao với họ, dễ dệt hoa trên gấm, khó đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Có điều, đối với Trịnh Vũ Thành mà nói, những người này dù ngày nào cũng mời anh uống rượu Mao Đài, cũng không thể bù đắp được vết rạn nứt khi họ chỉ đứng khoanh tay nhìn lúc mình gặp khó khăn, sở dĩ vẫn tiếp tục lá mặt lá trái với họ, là vì Nhà máy bia rượu trấn Lý gia cần những mối quan hệ này để kiếm khách hàng.
Từ Quân Nhiên cứu sống mình, Trịnh Vũ Thành dĩ nhiên muốn dốc sức báo đáp hắn.
Người dùng quốc sĩ đối đãi ta, ta phải cung cúc tận tụy với người đến lúc chết mới thôi.
Trịnh Vũ Thành rất thích câu nói này, vì anh cảm thấy, mình đã được Từ Quân Nhiên dùng quốc sĩ tương đãi.
Xe lửa dần tiến vào một nhà ga, Từ Quân Nhiên đứng lên buông rèm xuống, trong khoang này không có ai khác, rất yên tĩnh, Từ Quân Nhiên có thể thoải mái nằm trên giường, tiếng người lên xuống vang bên tai, hai tay gối đầu, Từ Quân Nhiên thầm suy nghĩ chuyện tương lai.
Lần này đắc tội Trần Sở Lâm ở tỉnh thành, có thể nói không khoa trương, sau khi về đến huyện Võ Đức, không chừng mình phải đối mặt với đòn báo thù của thế lực hệ Trần, ít nhất Bí thư thành ủy Trương kia sẽ không tiếp tục ủng hộ mình nữa.
Lại thêm Hoàng Tử Tề cứ dòm ngó, Từ Quân Nhiên thấy, mình vô tình đã đắc tội hai vị lãnh đạo thành ủy.
Một Bí thư Thành ủy, cộng thêm một Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy, nếu không phải trong lòng Từ Quân Nhiên đã nắm chắc, thậm chí hắn có một loại kích động đến mức muốn thổ huyết.
Tuy nhiên tạm thời cũng không khó giải quyết, Từ Quân Nhiên cũng biết, mình chỉ cần cẩn thận một chút, đợi đến tháng ba tháng tư năm sau, đến lúc đó chui vào trường Đảng, là không cần lo lắng gì nữa, đợi nữa năm sau khi kết thúc khóa học ở trường Đảng, chắc Trần Sở Lâm cũng được điều khỏi tỉnh Giang Nam rồi.
Giờ quan trọng nhất, là phải nhanh chóng hoàn thành suy nghĩ ban đầu của mình, khiến tên tuổi trấn Lý gia, lan đến tận thủ đô.
Nghĩ đến chuyện này, Từ Quân Nhiên thầm lo lắng, không biết bên công xã đã làm xong Nhà máy đồ uống chưa, chuyện này mình là người ngoại đạo, nếu chỉ ra đường lối phát triển đại khái thì được, thao tác cụ thể, vẫn phải nhờ người giúp đỡ. Cũng may giờ Lâm Vũ Tình đã đứng vững ở thành phố Bằng Phi, dựa vào sự giúp đỡ của Tằng Văn Khâm và Tào Tuấn Vĩ, cô đã quản lý Công ty xây dựng rất gọn ghẽ, thao tác cụ thể của Nhà máy đồ uống lần này, do cô phụ trách.
Có điều, thông qua mấy lần gọi điện hữu hạn, Từ Quân Nhiên cảm thấy, Lâm Vũ Tình hình như có chút xa lánh mình.
Một mặt hỏi thăm Tào Tuấn Vĩ và Tằng Văn Khâm, Từ Quân Nhiên được biết, Lâm Vũ Tình không hề thay lòng đổi dạ, chỉ là vô tình hỏi hai người họ, Từ Quân Nhiên dựa theo xu thế phát triển tình hình, cuối cùng cũng hiểu đại khái.
“Xem ra, cô ấy không tin tưởng mình.” Dưới ánh đèn lờ mờ, khóe miệng Từ Quân Nhiên nở nụ cười, bình tĩnh suy nghĩ.
Hắn rất rõ tâm lý Lâm Vũ Tình, những trắc trở trong cuộc sống khiến cô thành thục và lõi đời hơn người thường, cũng khiến Lâm Vũ Tình hiểu rõ, trước một vài thứ, tình cảm tương đối yếu đuối, giống như ngân hà bắt ngang giữa hai người, câu chuyện Ngưu Lang Chức Nữ gặp nhau trên ngân hà không hề hoàn mỹ, vì trên đầu họ còn có thanh kiếm Đạt Ma Khắc Lợi Tư của Vương Mẫu nương nương, không biết khi nào sẽ rơi xuống, hủy hoại hạnh phúc của họ không còn một mảnh vỡ.
Thật ra cô suy nghĩ rất chu đáo, cho dù bây giờ hay tương lai, tình yêu đối với quan chức mà nói, đều trở thành xa xỉ phẩm. Nếu Từ Quân Nhiên muốn đi xa trên chốn quan trường, nhất định phải cân nhắc vấn đề hôn nhân cá nhân, đây là một trong những nguyên nhân quan trọng để sau này hắn có thể được đề bạt hay không. Tổ chức bổ nhiệm cán bộ, chuyện cuộc sống gia đình cán bộ có hài hòa không, tác phong cá nhân có vấn đề gì không, là yếu tố rất quan trọng.
Cách nghĩ của Lâm Vũ Tình cũng rất đơn giản, xuất thân của cô chắc chắn không thể làm vợ của Từ Quân Nhiên, nhưng để làm tình nhân, trên thế giới này trước nay không hề nhìn nhận tốt về vấn đề này, cùng với cuộc sống càng ngày càng tốt hơn, địa vị của Từ Quân Nhiên cũng ngày càng cao, những ánh mắt nhìn vào hắn dĩ nhiên cũng càng sâu hơn, một khi hắn trở thành mối họa của người khác, đến lúc đó quan hệ của mình và Từ Quân Nhiên, sẽ trở thành vũ khí sắc bén đối phó hắn trên con đường chính trị.
Trong đầu Lâm Vũ Tình có suy nghĩ mộc mạc này, trong mắt cô, Từ Quân Nhiên có thể có được sự tán thưởng của Thủ trưởng tối cao, đi đến vị trí cao chỉ là chuyện sớm hay muộn, đó là người đàn ông mà mình yêu.
Và cô, không muốn trở thành gánh nặng của Từ Quân Nhiên.
Biết tất cả chuyện này, trong lòng Từ Quân Nhiên cảm thấy rất ngọt ngào, không thể không nói, Lâm Vũ Tình là lựa chọn tốt nhất để là vợ, khéo hiểu lòng người, lại biết nóng biết lạnh, Từ Quân Nhiên đã mấy lần tỏ ý muốn kết hôn với cô, nhưng đều bị Lâm Vũ Tình từ chối.
Ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm thấy xe lửa lại một lần nữa khởi động, sau một loạt tiếng động vang lên, Từ Quân Nhiên không kìm được nở nục cười.
Có lẽ, khi Lâm Vũ Tình gặp mình, sẽ kinh ngạc lắm đây.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo