Tim của cô đập rất nhanh, trong lòng thầm mắng chính mình, làm sao dám có âm mưu với Mục Lương. - Hiểu rồi.

Mục Lương như có suy tư gì gật đầu.

Anh ôn hòa nói:

- Mỳ thì giao cho các ngươi làm, ta đi phòng làm việc bận một chút, đến lúc ăn trưa sẽ lại qua đây.

- Được.

Các cô gái vội vàng lên tiếng, nhìn theo Mục Lương rời đi.

- Lá gan của ngươi càng lúc càng lớn, ngươi cũng dám có mưu đồ với Mục Lương!

Mễ Á nghiêng tai lắng nghe tiếng bước chân đi xa, sau đó túm tóc đuôi ngựa dài của bé gái tóc vàng.

Lá gan của thiếu nữ quỷ hút máu thật là quá lớn, cô thật sự không sợ bị Mục Lương đánh chết?

- Ta, ta chỉ là nhất thời quên mất…

Hi Bối Kỳ ấp úng nói.

Tính cách của Mục Lương là có chút bình dị gần gũi, khi cô chơi đùa hăng say thì dễ dàng đắc ý vênh váo, đã quên thân phận và thực lực của anh.

Mễ Á nghiêm túc nhìn về phía em gái:

- Mễ Nặc, Mục Lương sẽ tức giận không?

Đột nhiên yêu cầu một cường giả cho bé gái tóc vàng hút máu, như thế nào đều có chút mạo phạm người khác.

Đặc biệt là vị cường giả ấy còn có thực lực cấp 8, vậy thì càng là tội lớn.

- Chắc không.

Trong giọng nói Mễ Nặc tràn đầy không xác định:

- Tính tình Mục Lương rất tốt, bình thường không dễ dàng tức giận.

Cô cũng chưa từng thấy dáng vẻ tức giận của Mục Lương, cho nên trong lòng cũng không chắc chắn.

- Ta có nên đi ra ngoài trốn một chút hay không?

Hi Bối Kỳ cũng bất an trong lòng.

- Không cần.

Mễ Nặc không nhịn được mà bật cười.

Mục Lương cũng không đáng sợ như vậy nha.

Mễ Á giữ chặt tay của bé gái tóc vàng, trầm giọng nói:

- Chờ tới bữa trưa, ngươi lại nghiêm túc xin lỗi hắn một lần.

- Được.

Hi Bối Kỳ có chút thấp thỏm bất an.

Tầng thứ ba Khu vực Trung ương, Phủ Thành Chủ.

Thân hình màu xám bạc khổng lồ chợt lóe vụt qua, biến mất ở phía sau tường vây cao. Trên người mặc Khôi Giáp U Linh, Ly Nguyệt dần dần lộ ra thân hình, cô mới trở về từ bên ngoài, đã để ý tới thân hình màu xám bạc kia rồi.

Cô nhìn về phía cửa lâu đài, nơi đó có thi thể của một con hung thú cao chừng hai mét nằm yên ở đó.

Ly Nguyệt cất bước đi lên trước, nhẹ giọng lẩm nhẩm lầu bầu:

- Vua Sói Mặt Trăng lại đưa hung thú tới.

Mỗi lần Vua Sói Mặt Trang dẫn bầy Sói Mặt Trăng đi ra ngoài săn thú, đều sẽ đưa con mồi đầu tiên tới Phủ Thành Chủ.

Đây là tấm lòng của nó đối với Mục Lương, miếng ăn đầu tiên phải dâng cho chủ nhân. Ly Nguyệt nghiêm túc đánh giá thi thể của hung thú, càng xem càng cảm thấy quen thuộc.

Hung thú đã chết cực kỳ giống một con cóc, thân thể rất lớn, có sáu cái chân, làn da màu nâu trầm.

- Đây là hung thú Thiềm Thừ Sáu Chân (giống con cóc ba chân, không có lỗ hậu trong phong thủy)!

Đôi mắt đẹp của Ly Nguyệt sáng ngời, đã nhận ra chủng loại của hung thú.

Thiềm Thừ Sáu Chân, hung thú cấp 3, có sức bật siêu cường, xương đùi của nó có tính dai cao, có thể dùng để chế tác Linh Khí, ví dụ như Linh Khí loại trường cung và côn.

Cũng bởi vì đặc tính ấy, Ly Nguyệt mới có thể nhớ kỹ Thiềm Thừ Sáu Chân.

- Có thể nhờ Mục Lương giúp ta làm một cái trường cung.

Trong lòng của Ly Nguyệt bắt đầu tính toán. Cô không hề do dự, rút ra đoản đao tùy thân mà cô mang theo, bắt đầu xử lý thi thể Thiềm Thừ Sáu Chân.

Vốn dĩ việc đó nên do Vệ Ấu Lan làm, nhưng Ly Nguyệt đã vội không kịp chờ, muốn nhanh đi tìm Mục Lương chế tác Linh Khí, cho nên cô tự mình ra tay.

- Ồ, Ly Nguyệt tiểu thư.

Vệ Ấu Lan ngửi được mùi máu tươi bèn chạy ra, vội vàng nói:

- Việc này nên giao cho ta làm là được.

- Vậy còn lại giao cho ngươi.

Ly Nguyệt thu hồi đoản đao.

Cô đã tách ra sáu cái xương chân của Thiềm Thừ Sáu Chân, còn lại vẫn là giao cho tiểu hầu gái xử lý.

- Mục Lương đâu?

Ly Nguyệt xách theo xương đùi của Thiềm Thừ Sáu Chân, hỏi.

- Mục Lương đại nhân ở trong phòng làm việc.

Tiểu hầu gái ôn nhu đáp, cầm đao bắt đầu xử lý thi thể Thiềm Thừ Sáu Chân.

Thế giới Mạt Nhật tận thế, nữ hài tử cũng sẽ không quá sợ hãi máu me, đặc biệt là khi xử lý hung thú, hoặc nói, rất nhiều nữ hài đều biết xử lý thi thể của hung thú.

Vệ Ấu Lan đã từng học tập cha mẹ cách xử lý hung thú như thế nào.

Đó là trước kia Vệ Cảnh ở bộ lạc Nguyệt Đàm, đi ra ngoài săn thú đều sẽ mang hung thú về nhà.

Ly Nguyệt lập tức đi tới phòng làm việc.

- Cốc cốc cốc ~

Cô gõ vang cửa phòng.

- Mục Lương.

- Vào đi.

Giọng nói của Mục Lương truyền ra.

Ly Nguyệt đẩy ra cửa phòng đi vào trong phòng làm việc, thấy Mục Lương vừa vặn làm xong một cái U Linh Phệ Phong Thuẫn, ánh sáng ba màu rực rỡ ở mặt ngoài áo choàng chợt lóe rồi biến mất.

Mục Lương gấp áo choàng Linh Khí mới chế tạo xong, đặt ở trên giá gỗ bên cạnh. Anh quay đầu lại hỏi:

- Có việc gì?

- Vua Sói Mặt Trăng đưa hung thú tới, là Thiềm Thừ Sáu Chân, xương đùi của nó có thể dùng để chế tác Linh Khí.

Ly Nguyệt nói ngắn ngọn khái quát:

- Cho nên… Có thể giúp ta chế tạo một cái cung mới được không?

Cô có chút ngượng ngùng, ánh mắt né tránh.

- Đương nhiên có thể, vậy ngươi biết xử lý xương của Thiềm Thừ Sáu Chân như thế nào không?

Mục Lương cười hỏi.

- Ừm ừm, ta biết.

Ly Nguyệt dùng sức gật đầu, trên mặt hiện lên một nụ cười rung động lòng người.

- Nói thử xem.

Mục Lương thu dọn tơ nhện, vảy ba màu rực rỡ, … trên bàn công tác, để vị trí trống đặt xương đùi của Thiềm Thừ Sáu Chân.

- Trước tiên phải dùng lửa nung đốt thời gian hai lửa trại, trừ bỏ tạp chất và thịt quanh xương cốt.

Ly Nguyệt nhớ lại.

Cô đã từng nhìn thấy bút ký da thú của một vị Linh Khí sư, bên trong có ghi lại phương pháp xử lý tài liệu Thiềm Thừ Sáu Chân.

Ly Nguyệt tạm dừng một chút, tiếp tục nói:

- Lúc sau lại dùng nước chưng trong thời gian tam lửa trại, như vậy có thể cường hóa tính dẻo của xương đùi.

- Thời gian hai lửa trại, đó chính là gần tương đương nửa giờ.

Mục Lương lẩm nhẩm lầu bầu.

Anh ngước mắt nói:

- Vậy ngươi gọi người đi tìm Phi Nhan tới.

- Được.

Trong đôi mắt màu xám bạc của Ly Nguyệt hiện lên vui vẻ, cô xoay người vội vã chạy ra ngoài.

Mục Lương cong khóe miệng, cúi đầu đánh giá xương đùi của Thiềm Thừ Sáu Chân.

Thiềm Thừ Sáu Chân có sáu cái chân, mỗi chân chia ra đùi và cẳng chân.

Đùi chỉ có một khúc xương, to bằng cánh tay người trưởng thành, chiều dài gần 1mét. Xương cẳng chân có hai khúc, một thô to một gầy nhỏ, dựa vào gân màng liên kết bên nhau, chiều dài cỡ 50 cm.

- Xương ống có thể chế thành trường cung, xương ngắn cũng có thể lợi dụng một chút, làm thành cái gì mới tốt đây?

Mục Lương hơi nhíu mày, đầu óc nhanh chóng vận chuyển.

- Quân phòng thủ thành phố và hộ vệ Khu vực Trung ương cũng cần vũ khí.

Màu đen con ngươi của Mục Lương sáng ngời:

- Thừa lại xương đùi chế thành quân nỏ!

Trong lòng của anh đã có phương pháp chế tác đại khái, thân nỏ dùng xương đùi của Thiềm Thừ Sáu Chân, dây nỏ dùng tơ nhện, tính co dãn và tính dai đều là tuyệt hảo.

- Hoa Ngàn Gai chính là tên nỏ tuyệt nhất.

Mục Lương giơ lên khóe miệng, đã có ý tưởng, giờ thì dựa vào thực tiễn để nghiệm chứng tính khả thi.

Mười lăm phút sau.

Ly Nguyệt dẫn theo Nguyệt Phi Nhan vội vã đi tới, xem dáng vẻ là một đường chạy gấp tới.

- Mục Lương, tìm ta có chuyện gì?

Nguyệt Phi Nhan ngây thơ hỏi.

Mục Lương nhìn thiếu nữ tóc trắng, đây là Ly Nguyệt chưa nói cho cô ấy biết?

Cô gái tóc đỏ nghe thấy anh muốn tìm, lo lắng anh có việc gấp cho nên nhanh chóng tới rồi.

- Yêu cầu ngươi hỗ trợ phối hợp chế tác Linh Khí.

Mục Lương mỉm cười nói.

- Ồ, lại chế tác Linh Khí, ta có thể hỗ trợ cái gì?

Nguyệt Phi Nhan hứng thú bừng bừng hỏi.

- Đun nóng đống xương cốt này một chút.

Mục Lương chỉ vào xương cốt trên đài công tác nói.

- Oke la, giao cho ta đi.

Nguyệt Phi Nhan vỗ bộ ngực.

0.14289 sec| 2445.234 kb