Hắn đi xuống lầu, học viên của lớp học bổ túc hai cũng vừa đi ra từ phòng học, mà Nguyệt Thấm Lam đã rời đi trước một bước. - Chào Trình lão sư.

Có những thuộc hạ cũ trêu đùa chào hỏi.

- Ngày hôm nay học thế nào rồi?

Trong lòng Trình Mâu có chút đắc ý.

Được bạn cùng lứa tuổi gọi là lão sư, cái loại cảm giác ấy cũng rất không tệ.

- Ổn lắm, Nguyệt Chủ đại nhân dạy chữ rất tâm huyết.

Người nọ xấu hổ cười.

Nguyệt Thấm Lam dạy học chữ là theo một bộ.

Một chữ giảng ba lần, giả sử vẫn chưa hiểu, sẽ đánh bàn tay, chưa chắc sẽ đau nhức, thế nhưng mất mặt lắm.

Cả lớp có hai mươi lăm người, những người khác đều hiểu, mà chỉ ngươi học ba lần vẫn chưa hiểu, lúc bị đánh vào tay sẽ mất mặt nhiều lắm.

- Vậy được rồi, chăm chỉ học nhé.

Trình Mâu cười thâm trầm, ôm giáo trình xoay người đi.

- Tay còn đau không?

Nhất thời có bạn học lại gần trêu nói.

Khóe miệng người kia giật giật, mặt đen lại, giọng nói không có ý tốt:

- Ta thấy ngươi đang ngứa da rồi đó.

- Ui, mẹ gọi ta về ăn cơm, ta đi về trước.

Bạn học xám xịt nghiêng đầu bỏ chạy.

Trình Mâu mang theo nụ cười đi vào đường Giáp Tam, ngay sau đó bước nhanh qua đường Giáp Thứ Hai, trở lại đường Giáp Thứ Nhất.

Sau đó không lâu, hắn gõ cửa phòng, vợ hắn Dụ Tử mở cửa.

- Trở về rồi à, mau vào.

Dụ Tử vội vã nghiêng người sang nhường lối vào.

- Tiếu Tiếu đâu?

Trình Mâu đi vào phòng, không thấy con gái đâu.

- Ngày mai còn phải dậy sớm đến trường học, ta để con bé đi ngủ trước rồi.

Dụ Tử ôn nhu nói.

Cô vừa nói vừa đưa tay nhận sách trong lòng chồng mình, cẩn thận từng li từng tí đặt ở trên bàn gỗ.

- Ngày mai đến trường học sao?

Mắt của Trình Mâu sáng lên.

- Đúng vậy, trường học đã cho người đến truyền lời, ngày mai không thể tới trễ.

Dụ Tử rớt cho trượng chén nước.

Cô ngồi xuống, tiếp tục nói:

- Nói lớp đầu tiên là do Thành Chủ Đại Nhân dạy, không thể để lại ấn tượng xấu.

- Thành Chủ Đại Nhân tới giảng bài!

Trình Mâu kinh ngạc lên tiếng.

- Người của trường học đã nói như vậy.

Dụ Tử gật đầu.

Cô nhớ tới cái gì đó, liền vội vàng đứng lên mở tủ quần áo ra, vùi đầu vào lục lọi.

Trình Mâu nghi hoặc hỏi:

- Làm sao vậy?

- Tìm cho ngươi và Tiếu Tiếu bộ y phục giống nhau.

Dụ Tử cũng không quay đầu lại đáp:

- Ngày mai gặp Thành Chủ Đại Nhân không thể mất lịch sự được.

- Không cần đâu! Mặc bộ hôm nay ta đã mặc là được lắm rồi.

Trình Mâu quan sát cả người mình.

- Không được, bộ này ngươi đã mặc ba bốn ngày, ngày mai mà mặc nữa sẽ để lại ấn tượng không hay với thành chủ.

Dụ Tử nghiêm túc nói.

- …

Trình Mâu chợt sững sờ.

Trước đây một bộ quần áo có thể mặc hơn mười ngày mới thay, làm sao hiện tại chỉ mặc một ngày thì không được?

….

Sáng sớm, khi bầu trời vẫn còn xám xịt.

Rùa Đen thức tỉnh, bốn chân khởi động, cất bước tiến về phía trước.

Nó thức tỉnh, biểu hiện một ngày mới bắt đầu của thành Huyền Vũ.

Khu ngoại thành, tại số 3, tòa nhà 6, đường Giáp Thứ Nhất.

Dụ Tử đặt bữa sáng vừa nấu xong lên trên bàn gỗ, nghiêng đầu hô một câu:

- Trình ca, nhanh gọi Tiếu Tiếu dậy đi, nếu không rời giường thì sẽ muộn mất.

- Đã biết.

Trình Mâu vắt khăn mặt lên.

Hắn lại tùy ý sửa sang lại tóc, làm cho mình phấn khởi tinh thần lên một chút.

Trình Mâu đẩy cửa phòng của Trình Tiếu ra, con gái đang nằm ngửa ngủ ở trên giường, không có một chút dáng vẻ của thục nữ.

Hắn dở khóc dở cười lắc đầu:

- Tư thế ngủ y chang mẹ của con bé.

Trình Mâu ngồi ở bên giường, cưng chiều nói:

- Tiếu Tiếu, nên rời giường rồi.

- Ưm ưm~~

Trình Tiếu trở mình, từ khi vào ở phòng này, chất lượng giấc ngủ của nàng đã tăng vụt lên.

- Mau dậy đi.

Trình Mâu thầm nghĩ:

- Ngày hôm nay Thành Chủ Đại Nhân sẽ đến dạy học, ngươi không thể tới trễ.

Trình Tiếu mơ hồ ngây thơ nhỏ lấy:

- Cha, lại để cho ta ngủ thêm một lát.

- Trình Tiếu, ngươi còn không đứng lên, bữa sáng sẽ không có phần của ngươi.

Dụ Tử đứng ở cửa tức giận nói.

- A, ta dậy ngay đây.

Trình Tiếu trong nháy mắt đã có tinh thần, cơn buồn ngủ cũng biến mất hơn phân nửa.

- …

Khóe miệng của Trình Mâu giật một cái.

Cho nên, ăn quan trọng hơn so với ngủ.

Sau hai mươi phút.

Trình Mâu dẫn theo con gái ra cửa.

- Tiếu Tiếu, đến trường học phải lễ phép đó.

Dụ Tử đứng ở cửa nhiều lần căn dặn.

- Mẹ, ta biết rồi.

Lòng Trình Tiếu có chút không yên.

Tâm tư của cô đã sớm bay tới trường học rồi.

- Đi thôi.

Trình Mâu nhẹ nhàng ôm tạm biệt vợ, dẫn theo Trình Tiếu về phía đường Ất Thứ Nhất.

Trường học ở tòa thứ hai tại đường Ất Nhất, kế bên lớp học bổ túc.

Mấy phút sau.

- Xem ra vẫn chưa đến trễ.

Trình Mâu thở phào, thấy trong phòng đã có không ít trẻ nhỏ.

- Bạn nhỏ mới tới qua bên này báo danh.

Cửa phòng học bày một bộ bàn, Y Lệ Y ngồi ở sau bàn để ghi chép.

- Cha, là Thiếu Lâu Chủ.

Trình Tiếu mừng rỡ lôi kéo Trình Mâu đi tới.

- Thiếu Lâu Chủ, ta dẫn Tiếu Tiếu tới rồi.

Trình Mâu cười đến hàm hậu, đẩy con gái về phía trước.

- Ta nói rồi, đừng cứ gọi ta là Thiếu Lâu Chủ mãi thế.

Khuôn mặt của Y Lệ Y rất khó xử, những ngày qua thuộc hạ, hộ vệ gặp được cô vẫn chưa đổi cách xưng hô.

Trình Mâu giơ tay lên gãi gãi cái ót, cười hắc hắc nói:

- Quen rồi, có chút khó sửa đổi.

- Aizz.

Trong lòng Y Lệ Y thấy có chút bất đắc dĩ, lại có một tia cảm động.

Cô chỉ hy vọng sau khi Mục Lương đại nhân nghe được sẽ bỏ qua cho.

Y Lệ Y nhìn Trình Tiếu, cúi đầu đăng ký.

Một lát sau.

Y Lệ Y để bút xuống, ngước mắt lên, khuôn mặt chăm chú nói:

- Tiếu Tiếu, chỗ ngồi của ngươi là số ba mươi, cũng là số báo danh sau này, trên mặt bàn đều có viết số, về sau đi học đều ngồi ở chỗ kia.

- Vâng ạ.

Trình Tiếu nhu thuận gật đầu.

Cô không nhịn được lại hỏi:

- Thiếu Lâu Chủ, là ngài sẽ giảng bài cho chúng ta sao?

- Đúng vậy, nhưng còn có các lão sư khác nữa, ta chỉ dạy các ngươi học chữ.

Y Lệ Y ôn hòa nói.

Hiệu Sách đã buôn bán bình thường, trong ngày thường có nhân viên khác coi tiệm, xưởng in cũng không cần phải giám sát liên tục.

Vì vậy Y Lệ Y có thời gian rảnh, nên Mục Lương để cô tới kiêm chức làm lão sư.

- Còn có các lão sư khác?

Trình Tiếu hiếu kỳ hỏi.

Y Lệ Y nhìn về phía Trình Mâu:

- Sau này, cha ngươi cũng sẽ tới trường dạy học, phụ trách dạy Pháp Luật Và Quy Định.

- Đúng vậy.

Trình Mâu gật đầu.

Mục Lương đại nhân đã nhắc qua với hắn, chờ sau khi bọn nhỏ học được biết chữ, hắn sẽ phụ trách dạy pháp luật và quy định như trước.

Trên thực tế, hai người Trình Mâu và Y Lệ Y cũng chỉ tạm thời làm lão sư, về sau thành Huyền Vũ mở rộng ra, sợ là hai người cũng không có thời gian để kiêm chức làm lão sư.

- Ah!

Nụ cười trên mặt Trình Tiếu cứng đờ.

Cha làm lão sư?

- Cho nên bình thường ngươi càng phải thêm nỗ lực.

Y Lệ Y cười dịu dàng nói.

Cha mình là lão sư, nếu học kém hơn những người khác, vậy cũng không thể nào nói nổi mà.

- Ta biết rồi.

Trình Tiếu bày ra vẻ mặt đau khổ.

- Mau vào đi thôi, Thành Chủ Đại Nhân cũng sắp tới rồi.

Y Lệ Y ôn nhu nói.

- Được.

Trình Tiếu phất tay một cái với phụ thân, xoay người đi vào phòng học, tìm được chỗ ngồi của mình rồi ngồi xuống.

Cũng không lâu lắm, cô cũng đã làm quen cùng những đứa trẻ khác, dáng vẻ vừa nói vừa cười khiến Trình Mâu yên lòng.

Vốn dĩ ắn còn lo lắng con gái sẽ không thích ứng nhanh được, hiện tại xem ra lo lắng là dư thừa.

- Thiếu Lâu Chủ, ta đi trước, con gái ta xin nhờ ngài chiếu cố nhiều.

Trình Mâu cung kính nói.

- Đi đi.

Y Lệ Y không ngẩng đầu nói.

0.21991 sec| 2438.703 kb