Trở lại Quý Chi Đường, chuyện xảy ra hôm nay chưa từng có, nói thế nào thì nói, nhà họ sai trước, một sự bất tín, vạn sự không tin mà, sao có thể trách người ta.”
Tả Quý thở dài, gọi Tả Thiếu Dương quay lại, rút kinh nghiệm thấm thía nói: “ Người bệnh đã mất lòng tin, chữa trị khó hiệu quả, không va vấp thì không khôn ra được. Sau này nhà ta nên nói rõ, không nên ngầm đổi thuốc nữa, khiến người bệnh hiểu lầm, nói rõ là do con kê đơn, họ đồng ý thì chữa, không đồng ý thì thôi. Đừng để người ta cho rằng nhà ta làm chuyện không minh bạch thành ra không hay.”
Tả Thiếu Dương gật đầu, dù sao còn ít tuổi, chưa thể trầm tính lão luyện như cha, chuyện hôm nay làm y rất ủ rũ, dù sao người bệnh tìm tới nhà rồi, có thể chữa được, lại còn làm chuyện bung bét như thế, e lo ông già đó đưa đi nơi khác làm bệnh tình thêm nặng:” Con biết, nhưng người ta không tin con, thấy con kê đơn, chỉ sợ không muốn tới khám bệnh nữa.”
Tả Quý mỉm cười:” Dù thế nào cũng tốt hơn để người bệnh hiểu lầm. Hơn nữa, còn có thể tệ hơn cha làm trước kia hay sao, con học được y thuật từ lão thần tiên, đã cao minh hơn cha rồi, chỉ cần đừng kiêu ngạo, ỷ tài lơ lờ, dù bệnh nặng hai nhẹ đều cẩn thận, trị tốt cho người bệnh, rồi dần dần sẽ có người tín nhiệm vào y thuật của con.”
Đây là lần đầu tiên Tả Quý chính diện thừa nhận y thuật của mình không bằng nhi tử, cổ vũ Tả Thiếu Dương trị bệnh. Người xưa có câu tái ông thất mã biết đâu lại là phúc, không có chuyện hiểu lầm hôm nay không biết bao giờ cha mới thực sự cho phép mình chưa bệnh, Tả Thiếu Dương vui lắm, hiểu với lão lang trung mà nói, đây là chuyện không hề dễ dàng:” Cha, con hiểu, cha yên tâm, con ghi nhớ lời cha dặn, tuyệt đối không phụ sự kỳ vọng của cha.”
“ Ừ ..”
Xảy ra việc như thế, dù sao lòng vẫn để lại khúc mắc, tâm tình hai cha con đều không tốt, nhất là ảnh hưởng tới tình cảm làng xóm nhiều năm.
Nhìn theo bóng người Cù gia dìu nhau đi, Tả Thiếu Dương cảm giác rất lạ, có vẻ Bạch Chỉ Hàn ngay từ đầu đã có chút thù địch với mình, tại sao như vậy? Chẳng lẽ hậu quả do tên Tả Trung kia để lại, bọn họ quen biết nhau trước kìa à?
Sao cũng được, trước kia không biết có chuyện gì song hôm nay hiểu lầm như thế làm bệnh nhân bỏ đi lại còn khiến láng giềng va chạm, hơi đáng tiếc song Tả Thiếu Dương nhanh chóng bỏ nó ra sau đầu. Hiện y còn chuyện đáng lo hơn, toàn bộ lương thảo của quan binh bị thiêu cháy rồi, đầu thời Đường toàn quốc đều khó khăn, dưới tình huống đó lại còn thêm chuyện chó cắn áo rách như thế sẽ để lại hậu quả gì?
Đây là lần đầu tiên Tả Thiếu Dương nghe thấy chuyện lương thảo bị đốt, tỷ phu là người không giữ nổi cái mồm, nếu mà biết chuyện ắt đã chạy tới thông báo rồi, không biết có phải nha môn đang phong tỏa không, nhưng chắc chắn rất ít người biết. Chuyện này lan ra, e giá lương thực sẽ tăng vòn vọt mất.
Bất kể như thế nào thì cũng phải tích trữ ít lương thực để đề phòng vạn nhất, nhưng nhà mình lấy đâu ra tiền mà mua.
Phải nghĩ cách, phải nghĩ cách kiếm tiền, kiếm thật nhiều tiền, Tả Thiếu Dương cứ có cảm giác thời khắc mấu chốt sắp tới rồi, nếu không nắm lấy cơ hội này, chờ đợi phía trước sẽ là đáy vực địa ngục. Nghĩ tới đó Tả Thiếu Dương không thể ngồi yên được, phải lập tức kiếm được tiền mua lương thực, trong tay y có cái gì? Chỉ có vài phương thuốc thôi.
Bán cho ai? Huệ Dân Đường vì Nghê Nhị chỉ e đã táng gia bại sản, Nhân Thọ đường và Hồi Xuân đường thì không trả được giá tốt.
Bây giờ chỉ còn có Hằng Xương dược hành thôi, Chúc Dược Quỹ muốn mua đứt cách bào chế ô đầu, trước kia hiệu quả của tân dược chưa được chứng minh có bán cũng chẳng được là bao, bây giờ được Nghê Nhị quảng cáo miễn phí cho, tình hình đã khác.
Những thứ liên quan tới thuốc Tả Thiếu Dương biết rất nhiều, song không phải cái nào cũng có thể đem bán, thứ thì cần vị thuốc chưa được sử dụng, thứ thì không đáng tiền, có thứ quyết không thể tiết lộ ra, vì chưa trải qua quá trình tích lũy kiến thức, trình độ y thuật của y giả thời này chưa đủ, biết mỗi phương thuốc dùng không tốt sẽ hại nhiều hơn lợi. Thế nên thứ có thể bán lấy tiền rất ít, không phải là tài nguyên tái sinh, bán cái nào là thiếu đi cái đó.
Đem so ra thì phương pháp bào chế thuốc càng dễ bán hơn, phương thuốc thì cần lang trung đại phu biện chứng bệnh chuẩn xác, mà bệnh tình thì thiên biến vạn hóa, thể trạng mỗi người một khác, lại cần điều chỉnh thêm bớt, phương thuốc là chết, người mới là sống, vẫn phải phụ thuộc vào con người.
Cho nên có phương thuốc tốt thì cũng cần phải là đại phu lang trung hiểu được mới có thể bán với giá cao, giống Nghê đại phu, Phong lang trung và Thạch lang trung vậy bọn họ đều nhìn ra giá trị của phương thuốc chữa trúng phong, nhưng Nghê đại phu thấy nó đáng giá 100 lượng bạc, Phong lang trung và Thạch lang trung chỉ thấy đáng giá 5 lượng bạc.
Còn bào chế thuốc thì khác, thứ nhất cái này không cần có kiến thức y học cao thâm gì cả, chỉ cần người bình thường là học được, dược liệu lại tiêu hao liên tục, luôn có thị trường. Thứ dược liệu tốt được người ta thừa nhận, người ta sẽ đều tìm tới ngươi mà mua, lũng đoạn nó sẽ kiếm cả đống tiền.
Ô đầu, phụ tử là một trong số vị thuốc thường dùng nhất, nhưng ở thời này vì thiếu cách bào chế chính xác nên không dám dùng nhiều, nhiều bệnh cần lượng lớn dược liệu này không thể trị bệnh, gặp phải loại lang trung "dũng cảm" như Nghê Nhị, khiến người bệnh trúng độc chết là minh chứng rõ ràng.
Giờ thì vụ kiện cáo Nghê Nhị làm toàn thành xôn xao, nhiều người biết Quý Chi Đường có cách bào chế ô đầu không gây trúng độc, có thể nói cánh cửa kiếm tiền dựa vào ô đầu đã mở ra rồi, Hằng Xương dược hành có thể dựa vào nó mà vơ tiền. Vậy mà đúng lúc gặp phải chuyện ngoài dự liệu lương thảo quan binh bị đốt, không biết có phải Tả Thiếu Dương sống trong thời bình nên thấy đây là chuyện cực lớn không, y lo nó sẽ dẫn tới hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
Tiền, bây giờ cần khoản tiền lớn mua thật nhiều lương thực, không phải người xưa có câu, trong nhà có lương thực, trong lòng không hoảng loạn sao? Những lúc chiến loạn đói kém, còn gì quý hơn lương thực, lương thực có thể làm những chuyện vàng bạc không làm nổi.
Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ còn biện pháp bán các bào chế ô đầu thôi. Nếu trước vụ án của Nghê Nhị, Chúc Dược Quỹ tuy từng nói muốn mua, nhưng ông ta không trả giá cao, bây giờ vụ án đã làm danh tiếng phương pháp bào chế này này lan đi, hẳn có thể mặc cả với ông ấy.
Chuyện không thể chậm trễ, cân nhắc kỹ càng, Tả Thiếu Dương rời nhà, đi nhanh tới Hằng Xương dược hành.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo