Dọc đường đi về Tả Thiếu Dương thấy thêm hai ba lần cáo thị như thế nữa, xem ra nhà Lý Đại Nương chép cáo thị này ra dán khắp nơi rồi, đây vốn là chuyện vui, đáng kiêu ngạo, ngang với đời sau được người ta mang biểu ngữ cờ gấm tới nhà vậy.
Có điều Tả Thiếu Dương đang bận lòng chuyện khác, cứ có cái gì không yên trong lòng, một dự cảm rất không lành, nhất thời lòng hỗn loạn không suy nghĩ thấu đáo được, Tả Thiếu Dương không đi lang thang nữa, trở về Quý Chi Đường, bất ngờ thấy trong nhà có tới ba bốn bệnh nhân đang ngồi đợi khám bệnh, còn đang bất ngờ nghe người bệnh không chú ý tới bệnh tình cứ vòng vo hỏi chuyện huyện lão gia tới Quý Chi Đường làm gì, té ra là mượn bệnh tới hỏi chuyện.
Trời chuyển dần nhá nhem tối mới tiễn bệnh nhân cuối cùng về, tưởng hôm nay thế là xong thì ngoài cửa có tiếng bước chân gấp gáp, một lão bà tử hớt ha hớt hải chạy tới:” Tả lang trung, lão gia nhà ta bị bệnh, làm phiền ngài xem cho.”
Tả Quý đứng ngay dậy:” Long thẩm à, lão đại nhân đâu?”
“ Đây đây.”
Bên ngoài có một lão phụ, phụ nhân trung niên và nữ tử trẻ dìu một lão giả đi vào.
Tả Thiếu Dương đang ngồi ngẩn sau quầy thuốc, vừa đưa mắt nhìn tức thì thấy tim mình như đánh rơi mất mấy nhịp.
Tất cả là bởi vì nữ tử dìu lão giả, tuổi nàng chừng đôi tám, toàn thân váy áo lụa trắng muốt, giống như đóa hoa sen trong ao, không nhuốm chút bụi trần, váy áo trên người như sương sớm quấn quanh triền núi, mỹ lệ không gì sánh bằng, làm người ta nhìn thấy ngỡ thần tiên giáng trần.
Từ hàng mi cong mềm mại, chiếc mũi dọc dừa thẳng tắp dưới đôi mắt nhung huyền, hai cánh môi hồng thắm, phối hợp với nhau tạo thành khuôn mặt tao nhã mà quyến rũ, không đường nét nào không đẹp, thế nhưng khí chất của nàng càng khiến vẻ đẹp đó vượt khỏi nhân giới, tựa như băng sương tách biệt với hồng trần.
Tuy mỗi thời đại có quan niệm riêng về vẻ đẹp, song cũng có vẻ đẹp trường tồn, giống như bức tượng nữ thần Venus, bất kỳ ai nhìn thấy chỉ có thể tốt lên chữ “đẹp”, vì mọi mỹ từ dùng ca ngợi nàng có lẽ trở nên thừa thãi.
Đó là cô gái đẹp nhất mà Tả Thiếu Dương từng thấy, Miêu Bội Lan đẹp, đó là vẻ đẹp thuần phác của thôn dã, Tang Tiểu Muội càng yêu kiều vì nàng biết cách ăn mặc, biết làm đẹp song không thể so với sự tao nhã của nữ tử này, một vẻ đẹp tựa hồ không thực.
Tả Thiếu Dương lần đầu tiên trong đời thấy người bệnh mà y lại chú ý tới người khác hơn, cô gái đó đã dìu lão giả nằm xuống giường bệnh để cha y khám cho, mấy phút trôi qua rồi mà tim y vẫn đập thình thịch, tới bếp hỏi mẹ:” Mẹ, họ là ai thế?”
Thật ra câu mà y muốn hỏi cô nương kia là ai, trông có vẻ quen biết với nhà mình.
“ Thì chính là Cù lão gia ở trạch viện sau nhà ta đó.”
Té ra là cái vị kinh quan từ quan hồi hương có nhi tử đánh người bị thương nên vào tù, vậy không khó đoán lão phu kia là phu nhân ông ta, phụ nhân trẻ kia là nhi tức phụ, còn lão bà tử là Long thẩm. Cô nương đẹp như tiên nữ lạc phàm trần kia chính là ngoại tôn nữ, vì cha mẹ đều mất cho nên tới nương nhờ nhà ngoại công, thật là đáng thương.
Tả Thiếu Dương không ngờ cái đại viện mình từng cùng Phi Thử mò vào lại có cô nương đẹp tựa thiên tiên thế này.
Lúc Tả Thiếu Dương còn đang đờ đẫn vì ngằm giai nhân thì Tả Quý đã đi ra giúp người Cù gia đỡ Cù lão thái gia nằm xuống giường bệnh, Cù lão thái gia lúc này đã hai mắt đờ đẫn không nói được.
Cù lão thái thái hai mắt còn ươn ướt chủ động kể tình trạng trường phu: “ Sáng sớm nay lão gia nhà ta nói tức ngực khó chịu, uống bát cháo loãng, sau đó nôn ra hết, người ra nhiều mồ hôi như vớt dưới nước lên vậy, nói chuyện không rõ ràng nữa.”
Phụ nhân tuổi chừng trên ba dưới mươi, dung mạo hiền huệ đoan trang, có điều hơi xanh xao, mặt cũng lộ rõ sự mỏi mệt thiếu nhanh nhạy của người thiếu ngủ, đó là Cù phu nhân, nhi tức phụ của Cù lão thái gia:” Tả lang trung, lão thái gia nhà ta làm sao vậy?”
Tả Quý bắt mạch, sắc mặt càng lúc càng nghiêm trọng, nghĩ một lúc quay đầu gọi Tả Thiếu Dương:” Trung Nhi, con tới đây xem đi.”
Tả Thiếu Dương nghe cha gọi có hơi giật mình, ánh mắt liếc qua thiếu nữ rồi hít sâu đi đến, tới bên cái giường thấp, mất mấy giây mới tập trung được toàn bộ tinh thần, nắm lấy bàn tay khô gầy của Cù lão thái gia, mày nhíu lại, khi y khám bệnh những thứ không liên quan bị gạt bỏ nhanh chóng, lớn tiếng nói:” Lão nhân gia, ngực khó chịu ở chỗ nào, có thể cho ta biết không?”
Cù lão thái gia tay phải run run, miệng ú ớ không nói rõ được, Tả Thiếu Dương ghé tai tới sát miệng ông ta nghe, loáng thoáng nghe thấy như đang ngâm thơ, thần trí thực sự không còn tỉnh táo nữa rồi.
“ Tà nhập vu phủ, tức bất thức nhân, tà nhập vu tạng, thiệt tức nan ngôn, khẩu thổ tiên. “ Tả Quý vuốt râu nói:” Chiếu đó mà xem, Cù lão thái gia bị trúng phong bế tắc phủ tạng.”
Thực ra câu này của Tả Quý là mang ý hỏi, vì phần đầu "Tà nhập vu phủ, tức bất thức nhân, tà nhập vu tạng, thiệt tức nan ngôn, khẩu thổ tiên." Ở trong cuốn sách Tả Thiếu Dương chép cho cha, không ngờ cha có linh tính như vậy, học cái ứng dụng được rồi, điều này cũng là nhờ kinh nghiệm lâu năm của ông nên biện chứng được như thế, Tả Thiếu Dương gật đầu khẳng định chẩn đoán của cha:” Con cũng thấy như vậy.”
Tả Quý thấy mình nói trúng rồi cũng mừng lắm, nếu là trước kia gặp trường hợp thế này, ông còn chặng nhận ra nó là bệnh gì, nói tiếp:” Vậy thì vẫn dùng linh giác câu đằng thêm tử tuyết.”
Cái này thì cha lại sai bét rồi, thế nên Tả Thiếu Dương không dám tùy tiện nói phương thuốc ra, nếu chỉ biết phương thuốc mà không hiểu biết có kiến thức, nguy hiểm trẻ con nghịch dao vậy, ghé tới bên tai cha nói nhỏ:” Cha, linh giác câu đằng trị trúng phong dạng nhiệt, còn Cù lão thái gia âm hư ở trong, can dương phạm vào tim, nên phải chữa bằng cách dưỡng âm tiềm dương tiêu đờm.”
Tả Quý hiểu ra, gật gù nói:” Tốt, con đã xem ra bệnh, vậy kê đơn đi.”
“ Vâng.”
Tả Thiếu Dương đứng lên thì có người đưa ra nghi vấn:” Tả lang trung, ngoại tổ phụ của ta bệnh đã nguy, để lệnh lang kê đơn liệu có ổn không?”
Người nói là thiếu nữ tôn nữ của Cù lão thái gia.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo