Tiên nữ lên tiếng, Tả Thiếu Dương có cớ đường hoàng quay sang nhìn nàng, lúc này mới nhận ra nàng có khiếm khuyết nho nhỏ, hàm răng nàng tuy đều đặn nhưng hai cái cửa to, không giống như Miêu Bội Lan, răng như ngọc tai đều tăm tắp, cực kỳ ưa nhìn. Có điều khiếm khuyết nhỏ lại làm Tả Thiếu Dương mới thấy hợp lý, vì cô nương này quá đẹp, nếu không có khuyết điểm nào thì ông trời quá bất công với cô gái khác rồi.
Thiếu nữ nhận ra Tả Thiếu Dương nhìn mình chằm chằm, hừ một tiếng quay đầu đi.
Tả Thiếu Dương nghe nàng hừ một tiếng mới tỉnh ngộ mình nhìn chằm chằm đại cô nương nhà người ta như vậy không lịch sự, ho một tiếng che dấu, cũng đâu phải lỗi của mình, cô đẹp như vậy, tin rằng bất kỳ nam nhân bình thường nào cũng ngây ra thôi.
Đang lúc lo lắng bệnh tình Cù lão thái gia, những người khác không để ý chuyện nhỏ này, Tả Quý cười nói:” Tiểu nhi y thuật không tệ, nó kê đơn cũng như lão phu.”
Thiếu nữ dứt khoát nói:” Cù gia ta mặc dù nghèo khó, nhưng tuyệt đối không thiếu quý đường một đồng tiền thuốc thang nào, bệnh tình ngoại tổ phụ nguy cấp như vậy, mong được ngài đích thân chữa trị, dù lệnh lang có là cao đồ cũng không được. Tiểu nữ không muốn lấy tính mạng ngoại tổ phụ cho lệnh lang thử tay nghề.”
Mỹ nhân răng thỏ không tin y thuật của mình đây mà, cái này không thể trách người ta được, có trách thì trách mình còn quá trẻ thôi. Người ngoài đều biết Quý Chi Đường giỏi dùng phương thuốc giá rẻ chữa bệnh, tất nhiên nghĩ tới Tả lang trung chứ sao lại nghĩ tới tiểu lang trung được? Trung y mức độ nào đó mà nói là thứ y học kinh nghiệm, y giả già luôn dễ có được lòng tin của người bệnh và thân quyến. Còn mình à, Tả Thiếu Dương qua mấy lần cũng hiểu rồi, trừ đợi râu dài ra thì không còn cách nào khác.
Có điều bị cô nương xinh đẹp như vậy coi thường, Tả Thiếu Dương cũng tức, bản tính kiêu ngạo trỗi dậy, lẩm bẩm có gì hay, chẳng qua đẹp một chút thôi, đừng ỷ vào đó mà coi thường người ta, liền bảo cha:” Cha, vậy thì cha kê đơn đi.”
Nháy mắt với cha một cái.
Tả Quý hiểu ngay, trước kia ông kê đơn, nếu không ổn thì nhi tử sẽ lén thay thuốc, bây giờ lại dùng chiêu ấy, liền ra bàn lấy giấy bút viết đơn thuốc, đưa cho Tả Thiếu Dương:” Theo đó mà bốc thuốc.”
Tả Thiếu Dương xem qua đơn thuốc, y không nhận ra cái đơn này, hẳn là một loại phương thuốc kinh nghiệm nào đó, dùng sơn trà, trần bì, chỉ thực, tất nhiên quế chi luôn xếp trên cùng thì không phải nói.
Ai cũng biết sơn trà là thứ giúp tiêu hóa, nhưng không biết nó có tác dụng cường tâm tốt, có thể chữa các bệnh liên quan tới tim, đặc biệt thích hợp với người cao tuổi. Trần bì có tác dụng giảm buồn nôn, chỉ thực tiêu đờm, quế chi càng là vị thuốc vạn năng bỏ vào đâu cũng hợp. Phương thuốc này tuy không trực tiếp nhắm vào bệnh của Cù lão thái gia, có điều chỉ riêng triệu chứng bên ngoài thì đúng rồi, có điều nguyên nhân sâu xa bên trong cha lại không hiểu, nên phương thuốc này sẽ không có hiệu quả lớn.
Nhận thức của Tả Quý với trúng phong vẫn còn ở giai đoạn biện chứng nội hư tà trung, thông qua phương pháp khu tà bồi bổ chính khú để trị liệu, biện pháp này mặc dù có hiệu quả nhất định, nhưng tiền đề là phải có nhân sâm, mà nhân sâm cực đắt, nhà bình thường sao mua nổi. Cù lão thái gia tuy là kinh quan đã thoái ẩn, nhưng nhà nghèo, căn bản không gánh được cách trị liệu này.
Vừa rồi đối thoại với nhi tử biết linh giác câu đằng thang thêm vào Tử Tuyết Hoàn không chữa được. Phương thuốc khác Tả Quý không biết, nên đành kê một đơn theo kinh nghiệm, miễn cưỡng coi như đúng bệnh, nhưng chắc chắn là không có hiệu quả gì, có điều không sao, có nhi tử lén điều chỉnh là đủ.
Tả Thiếu Dương đặt tờ giấy lên quầy thuốc, giả vờ vừa nhìn vừa bốc thuốc, thuốc tất nhiên theo đơn của y, vừa bốc được mấy vị thì sau lưng có tiếng người thình lình hỏi:” Ngươi dựa theo phương thuốc nào bốc thuốc thế?”
Tả Thiếu Dương thầm hô hỏng rồi, quay đầu lại thấy thiếu nữ tới gần quầy thuốc từ bao giờ, đôi mắt sắc như dao nhìn xoáy vào mình, vừa chột dạ lại đối diện với dung nhan tuyệt thế của nàng ở khoảng cách gần, y miễn cưỡng lắm mới trấn tĩnh lại được:” Có vấn đề gì sao?”
Thiếu nữ đưa tay nhón một ít thuốc lên, hỏi:” Đây là cái gì?”
Tả Thiếu Dương chưa bao giờ ngờ rằng có ngày mình lại lúng túng trước ánh mắt của cô nương chỉ mới mười mấy tuổi đầu, nói không ra lời:” Là ... Là ..”
Bạch Chỉ trả lời thay cho y:” Là hải cáp đúng không?”
“ Cô biết y thuật?”
“ Ta không hiểu y thuật, nhưng ngoại tổ phụ tuổi cao nhiều bệnh, bệnh lâu thành y, ta thấy thuốc nhiều rồi, đừng tưởng lừa được ta ... Còn đây là cái gì?” Thiếu nữ nhặt một vị thuốc khác:” Còn đây là long cốt, xương bồ, đúng không, đây là tri mẫu.”
Nàng nói vị thuốc nào đúng vị thuốc đó làm Tả Thiếu Dương phải thầm thán phục, với một người không chuyên học y, có thể nhận ra các vị thuốc như vậy là rất giỏi.
Thiếu nữ vươn bàn tay thanh mảnh dưới chiếc ống tay áo rộng, ngón tay chỉ vào đơn thuốc Tả Quý kê:” Ngươi bốc thuốc không đúng với cái đơn này một chút nào hết, rốt cuộc ngươi định làm gì?”
“ Ta ...ta ..” Tả Thiếu Dương nhất thời không bịa ra được lời nói dối nào cả, đành nói:” Ta thấy, bệnh của lệnh tôn nên dùng thuốc này mới có thể ..”
“ Ngươi thấy?” Thiếu nữ mày liễu dựng ngược, giọng nói đầy sức mạnh:” Tôn sư kê đơn, ngươi lại dám tự thay thuốc, tạm thời không tính đây là hành vi bất hiếu với tôn trưởng, bất kính với sư đạo, vì chuyện này không liên quan tới ta, ta không có quyền chỉ trích ngươi. Nhưng đây là thuốc cho ngoại tổ phụ ta, ngươi phải nói rõ, vì sao ngươi lại tự ý đổi thuốc?”
Tả Thiếu Dương không trả lời làm thiếu nữ càng thêm nổi giận:” Nói, vì sao đổi thuốc? Chẳng lẽ có người mua chuộc ngươi, muốn mưu hại gia tổ phụ, các ngươi muốn đuổi cùng giết tận? Vì vài đồng tiền mà đi hại người, không thấy thẹn với y đức sao?”
Làm sao lại thành tới mua chuộc hại người rồi, Tả Thiếu Dương ngớ ra:” Ai mua chuộc ta? Vì sao ta hại ngoại tổ phụ cô?”
“ Đừng vòng vo, đây là điều ta hỏi ngươi.”
“ Cô nương, nói thực là vì cô không tin y thuật của ta, cho nên ..”
“ Ta không biết ngươi có điều gì bất đắc dĩ.” Thiếu nữ không nghe y giải thích:” Ngoại tổ phụ bệnh nguy như thế, ngươi dám tùy tiện sửa đơn thuốc, nếu quả đúng là có người mua chuộc ngươi, không cho ngoại tổ phụ ta dung thân chồn này, Bạch Chỉ Hàn ta tuy là giới nữ lưu, cũng thề liều mình với các ngươi tới cùng.”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo