Ở khu ổ chuột, ít khi thấy người lái xe Mercedes, đặc biệt là người lái còn là một cô gái trẻ cực kỳ xinh đẹp.
\r\n\r\nLê Tiếu đút tay vào túi, vòng qua đầu xe, thong thả đi đến lề đường.
\r\n\r\nCách đó không xa, Quan Minh Ngọc vừa nhìn thấy Lê Tiếu thì vội vàng cúi đầu, tránh mặt đi, hốc mắt dân đỏ ứng.
\r\n\r\nLê Tiếu bình thản đi đến trước mặt họ, nhìn Quan Minh Ngọc: “Bị người ta bắt nạt như vậy mà cô không biết phản kháng lại à?”
\r\n\r\nMặt Quan Minh Ngọc chợt đỏ bừng, ánh mắt luống cuống: “Tôi! tôi không sao hết, các cậu ấy không có ác ý, cô Lê bận việc cứ đi làm, không cần để ý đến tôi.
\r\n\r\n”
\r\n\r\nSợ liên lụy đến cô sao?
\r\n\r\nLê Tiếu dừng bước, không chớp mắt đánh giá Quan Minh Ngọc.
\r\n\r\nDáng vẻ bảo sao nghe vậy cùng đường nét tròn trịa của cô nàng trông chẳng lanh lợi tí nào.
\r\n\r\nChỉ có đôi mắt kia là còn nhìn ra được đường nét trong bức hình.
\r\n\r\nLê Tiếu chợt thở dài, nhìn các nữ sinh đang ngạc nhiên kia: “Bắt nạt cô ấy cảm thấy mình giỏi lắm à?”
\r\n\r\n“Cô là ai?” Cô nàng cầm đầu lại lên tiếng chất vất, ra vẻ côn đồ, phá hỏng hình tượng phấn chấn vươn lên của học sinh.
\r\n\r\nKhông đợi Lê Tiếu nói, Quan Minh Ngọc đã chen ngang: “Tôi không quen cô ấy, các cậu đừng kích động! “
\r\n\r\nĐám người này đã kết bè kết phái trong trường rất lâu rồi.
\r\n\r\nBốn cô gái lấy xinh đẹp làm đầu, trong trường không ai dám trêu chọc, vì ai chọc thì họ đánh người đó.
\r\n\r\nHơn nữa, họ còn có cái tên tự cho rằng cực ngầu nhưng thật ra rất ngu ngốc - Bốn mỹ nữ trung học.
\r\n\r\nLê Tiếu chẳng thèm tranh luận với họ, nhìn Quan Minh Ngọc, nhíu mày nói: “Lại đây, lên xe.
\r\n\r\n” “Tại sao cô ta lại đi cùng cô? Quan Minh Ngọc, tôi nói cô biết, nếu hôm nay cô không đồng ý tự rút lui khỏi cuộc thi, chúng tôi sẽ không bỏ qua chuyện này đâu!”
\r\n\r\nMấy cô gái trông chỉ mới cấp ba mà nói năng thật khó ưa.
\r\n\r\nLê Tiếu hơi né người, không nói nhiều mà cầm điện thoại gõ vài cái lên màn hình: “Xin chào, tôi muốn báo cảnh sát.
\r\n\r\n”
\r\n\r\nVừa nói, cô vừa liếc đồng phục học sinh của họ, thấy huy hiệu trường thì nói tiếp: “Học sinh trường trung học phụ thuộc thứ 2 bắt nạt bạn cùng trường ở đường Kiển Nam! “
\r\n\r\nCô còn chưa dứt lời, mấy học sinh cấp ba kia đã hoảng sợ, không dám hé hé nữa mà lôi kéo nhau, xoay người bỏ chạy thật nhanh.
\r\n\r\nLê Tiểu: “! “
\r\n\r\nChỉ có vậy mà đòi làm trùm bắt nạt?
\r\n\r\nNếu vừa rồi cô quay video tung lên mạng, chắc họ không giữ được học bạ.
\r\n\r\nLê Tiếu cười lạnh cất điện thoại vào túi, nhìn vẻ mặt mờ mịt của Quan Minh Ngọc, nói: “Còn chưa qua đây?”
\r\n\r\nQuan Minh Ngọc tỉnh táo lại, vội chạy nhanh đến trước mặt Lê Tiếu, ngẩng đầu lên: “Cảm ơn cô Lê.
\r\n\r\n”
\r\n\r\n“Khỏi phải cảm ơn, tôi không báo cảnh sát.
\r\n\r\nLần sau gặp phải chuyện tương tự thì phải thông minh lên.
\r\n\r\n” Giọng Lê Tiếu thờ ơ, nhưng nếu nghe kĩ sẽ dễ dàng nhận ra sự bực bội.
\r\n\r\nQuan Minh Ngọc ngượng ngùng cúi đầu, ánh mắt khó xử: “Tôi có nghĩ đến việc báo cảnh sát, nhưng đều là bạn học cả, tôi lo rằng báo cảnh sát sẽ ảnh hưởng đến con đường tương lai của các cậu ấy.
\r\n\r\n”
\r\n\r\nNgu ngốc.
\r\n\r\nLê Tiếu nhìn dáng vẻ sợ hãi hèn mọn của Quan Minh Ngọc, lắc đầu thở dài, xoay người đi trở lại xe: “Lên xe trước đi, tôi có chuyện cần hỏi.
\r\n\r\n”
\r\n\r\n!
\r\n\r\nTrên xe, Quan Minh Ngọc ngồi ở ghế phó lái, động tác lộ ra sự cẩn thận và dè dặt.
\r\n\r\nCô nàng cởi ba lô ôm vào lòng, co cụm hai chân, trộm nhìn Lê Tiếu: “Cô Lê, có phải anh tôi lại! “
\r\n\r\n“Không.
\r\n\r\n” Lê Tiếu nghiêng người dựa cửa xe, một tay chống lên kiếng, nghiêng đầu nhìn Quan Minh Ngọc: “Năm nay cô hai mươi tuổi?”.
\r\n\r\n
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo