Lê Tiểu bước qua sảnh cửa chính, đứng ở cửa vào phòng khách, lập tức cảm nhận được bầu không khí nghiêm túc khác xưa.
\r\n\r\nLúc này, phòng khách cực kỳ yên tĩnh.
\r\n\r\nVợ chồng nhà họ Lê ngồi trên sofa đôi ở bên hông, nét mặt thận trọng, đáng vẻ rất câu nệ.
\r\n\r\nCòn ở ghế chủ vị là một người đàn ông khoảng năm mươi, Thương Tung Hải – ba của Thương Úc, cũng là người cầm quyền Thương thị ở Parma.
\r\n\r\nĐối phương mặc Hán phục màu xám, ngồi ngay ngắn trên sofa với nét mặt nghiêm nghị.
\r\n\r\nHai bên tóc mai điểm sương, đường nét khuôn mặt khá giống Thương Úc.
\r\n\r\nÔng đeo kính mắt gọng vàng, giữa trán có nếp nhăn hình chữ xuyên (川), tay xoay một chuỗi Phật châu đen, nhìn có vẻ thanh bạch, nhưng quanh người lại tràn ngập sự chững chạc và uy nghiêm của người đứng đầu mới có.
\r\n\r\nThương Úc ngồi quy củ bên cạnh ông.
\r\n\r\nSự tùy ý thoải mái của anh hoàn toàn đổi lập với vẻ đường hoàng của ba mình.
\r\n\r\nLúc Lê Tiểu xuất hiện, Thương Tung Hải liền đánh giá cô.
\r\n\r\n“Lại đây ngồi.”
\r\n\r\nLời này là Thương Úc nói.
\r\n\r\nNgay lúc anh mở miệng, vợ chồng họ Lê mới giật mình nhìn sang.
\r\n\r\nThấy Lê Tiếu thì họ bất giác thở phào nhẹ nhõm.
\r\n\r\nLê Tiếu chậm rãi vào phòng khách, tìm sofa đơn ngồi xuống, lằng lặng quét một vòng, không có ba người anh của cô, cũng chẳng thấy người giúp việc nào.
\r\n\r\nLúc này, Thương Tung Hải đẩy gọng kính: “Cháu chính là Lê Tiếu?”
\r\n\r\n“Lần đầu gặp mặt đã về trễ, mong ông cụ Thương bỏ qua cho.”
\r\n\r\nLê Tiếu hơi cúi đầu với Thương Tung Hải, thái độ lễ phép, cử chi khéo léo.
\r\n\r\nThương Tung Hải hài lòng mím môi, ánh mắt kia như có thể hiểu rõ hết thảy, nhìn về phía Lê Quảng Minh: “Quảng Minh à, nếu con bé cũng về rồi thì chúng ta bàn hôn sự này thôi.”
\r\n\r\nLê Quảng Minh ưỡn ngực, nhìn Thương Tung Hải lộ vẻ kính sợ: “Không có gì, hôn sự này…!cứ để ông cụ Thương đây làm chủ.”
\r\n\r\nLê Tiếu khẽ cúi đầu, sự nghi hoặc lóe lên trong mắt.
\r\n\r\nCó phải thái độ của ba cô đối với Thương Tung Hải khiêm tốn quá mức không?
\r\n\r\nRõ ràng tuổi tác cả hai xêm xêm nhau, nhưng cách xưng hô lại hoàn toàn khác biệt.
\r\n\r\nLúc này, Thương Tung Hải vừa lần tràng hạt vừa nói với vẻ tiếc nuổi: “Tôi chỉ biết đại khái những chuyện đã qua.
\r\n\r\nTừ nhỏ tính tình Thương Lục đã khó chiều, sau lại nhiễm bệnh khó trị, không chịu nghe lời.
\r\n\r\nGiờ xem ra hôn sự này thật sự đã vào đường cùng.”
\r\n\r\nLê Quảng Minh trao đổi ánh mắt với Đoàn Thục Viện.
\r\n\r\nSau một chốc im lặng ngắn ngủi, ông dò hỏi: “Vậy ý của ông cụ Thương là…”
\r\n\r\nYết hầu của Thượng Tung Hải lên xuống, ông nhìn sang Lê Tiếu, sau mấy giây im lặng thì nói dứt khoát: “Vậy thì từ hôn.
\r\n\r\nAnh có còn giữ thư đính hôn năm đó không?”
\r\n\r\nCó cả thư đính hôn sao?
\r\n\r\nLê Tiếu híp mắt nhìn Lưru Quảng Minh, cả Đoàn Thục Viện cũng vô cùng kinh ngạc.
\r\n\r\nLê Quảng Minh gật đầu liên tục nói: “Có giữ, có giữ chứ.”
\r\n\r\n“Ừ, thế đưa tôi.
\r\n\r\nNếu đã từ hôn rồi thì thư đính hôn cũng thành đồ bỏ đi.”
\r\n\r\nLê Quảng Minh đồng ý, đứng dậy đi lên phòng sách ở tầng hai.
\r\n\r\nTrong lúc này, phòng khách lại rơi vào im lặng.
\r\n\r\nLê Tiếu ngồi ở đó mờ mịt đánh giá Thương Tung Hải.
\r\n\r\nNghe nói gia tộc Thương thị là Thế gia Trung y truyền thừa, nhưng dường như ông cụ này không có từ tâm nhân đức của người hành, giúp đời.
\r\n\r\nDù ông nắm Phật châu trong tay, nhưng vẫn không che giấu được sự lạnh lùng và thâm trầm trong ánh mắt.
\r\n\r\nLê Tiếu dời tầm mắt khỏi người Thương Tung Hải, vừa đúng lúc chạm phải đôi mắt lạnh nhạt của Thương Úc.
\r\n\r\nBốn mắt nhìn nhau, tràn đầy thâm ý.
\r\n\r\nNgay lúc này, Thương Tung Hải lại nâng chén trà sứ men xanh, dùng nắp chén gạt lá trà bên trong, chợt hỏi: “Cháu gái, cháu từng đến Parma chưa?”.
\r\n\r\n
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo