"Mẹ thấy con sắp giống cái bánh brownie rồi đấy, giảm bớt ăn ngọt đi." Hách Hoan câm túi xách chuẩn bị rời đi: "Đi thôi." Triệu Dực bị mẹ kéo đi từng bước, liên tục ngoái lại nhìn với ánh mắt đượm buồn, như một "tiểu oán phụ*" không muốn rời xa. *Oán phụ: Chỉ người phụ nữ không hài lòng, bất mãn. Hách Hoan bật cười trước biểu cảm sống động của con trai, nghĩ rằng cậu bé chắc chắn đã xem nhiều phim lắm rồi. "Sở Dung, hãy liên lạc lại nhé." Đi được nửa đường, Hách Hoan quay lại nói nghiêm túc: Đừng quên kéo tôi ra.
Nói xong, cô rời đi, để lại Sở Dung bối rối, tự hỏi "kéo tôi ra” có ý gì.
Trong lúc đoán già đoán non, cô lấy điện thoại ra và phát hiện ra rằng WeChat, điện thoại và QQ của Hách Hoan đều đã được đưa vào danh sách đen. Sở Dung im lặng thở dài. Không ngờ một ngôi sao lớn lại bất ngờ bị nguyên chủ cho vào danh sách đen. Cô không hiểu mối quan hệ giữa Hách Hoan và nguyên chủ đã đến mức nào để dẫn đến việc này. Dù vậy, Hách Hoan vẫn đến tìm cô và sẵn sàng nhún nhường để xin được gỡ bỏ chặn.
Mối quan hệ ấy phải tốt đến mức khiến một người đẹp kiêu ngạo như Hách Hoan sẵn lòng hạ mình.
Có lẽ nguyên chủ đã làm điều gì đáng trách, khiến Hách Hoan quyết định cắt đứt liên lạc. Nguyên chủ không nghe giải thích, mà trực tiếp chặn cô ấy.
Sở Dung đầy xúc động, tiện thể xem lại cuộc trò chuyện cuối cùng giữa nguyên chủ và Hách Hoan: Hách Hoan: Sở Dung, não cô bị chó giãm? Ăn mấy ký cứt ong rôi mà dám nói chuyện với tôi như vậy? Hả?
Hách Hoan: Được voi đòi tiên! Cô đợi đó, lát nữa tôi kêu người đánh chết cô.
Hách Hoan: Mẹ kiếp, cô chưa xong? Hai ngày nay không bị tôi chửi nên cô ngứa ngáy hả? Hách Hoan: Được, được rồi, có gan thì tối nay cô đừng đóng cửa.
Hách Hoan: Cô... tôi... cô... Phần lớn lời lẽ của Hách Hoan chỉ là độc thoại, sử dụng những từ ngữ mạnh mẽ mà Sở Dung chưa từng thấy.
Sở Dung tắt điện thoại, thở dài. Không ngờ rằng sự hiểu lầm của Hách Hoan đã khiến cô nhận định sai về nguyên chủ. Hách Hoan, không biết liệu fan của cô có nhận ra được 'tinh hoa văn hóa" này không?
Chắc chắn rằng fan của Hách Hoan không biết, dù họ rất không vui khi cô phải rời đi sớm.
Hàng chục bình luận liên tục xuất hiện và cuối cùng tranh cãi trong phân bình luận cũng dần lắng xuống. Theo nguyên tắc không tạo độ hot cho người khác, đa số fan của Hách Hoan đã rời khỏi phòng livestream. Mặc dù số lượng người xem có giảm nhưng bầu không khí bình luận đã trở nên ôn hòa hơn rất nhiều.
Khi Hách Hoan vừa rời đi, đám fan xô đẩy nhau cũng biến mất không để lại dấu vết, Sở Dung không chắc liệu đó có phải là ảo giác không nhưng cảm giác rằng công viên giải trí dường như không còn đông đúc như trước.
Việc lên được vòng đu quay diễn ra một cách thuận lợi và mặc dù nhân viên không thể ngôi cùng một khoang với Sở Dung, may mắn thay, họ có mang theo một máy quay cỡ nhỏ, vì vậy Sở Dung có thể tự mình quay lại khoảnh khắc. Người đến xếp hàng chơi vòng đu quay vào ban ngày khá ít, Sở Dung, Phó Niên và Phó Dư có vẻ như là những người đầu tiên.
Cô để Phó Niên và Phó Dư ngôi vào khoang trước, sau đó mới tự mình ngôi vào. Vòng đu quay bắt đầu hoạt động và từ từ di chuyển lên cao.
"Chúng ta đang di chuyển rồi đây!" Phó Dư nhìn mặt đất ngày càng xa và phấn khích nói: "Cảm giác như đang ngôi trên máy bay vậy mẹ ơi!" Trong khi đó, Sở Dung vẫn đang vật lộn với chiếc máy quay, không biết nên đặt nó ở đâu và cuối cùng chỉ còn cách câm trên tay. Qua ống kính, chỉ có thể thấy hai cục bột nhỏ đối diện.
"Tiểu Ngư đã từng ngôi máy bay chưa? Bao giờ vậy?" Sở Dung hỏi.
"Con đã ngôi rôi" Phó Dư ngước mắt lên, cố gắng nhớ lại. Thực tế, cậu bé chỉ nhớ là đã từng ngôi máy bay nhưng không thể nhớ nổi là khi nào hay lý do tại sao và trước khi ký ức có thể ghi nhớ, cậu bé vẫn chỉ là một đứa trẻ mơ màng.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo