Yêu con, Phó Dư muốn ăn gì, Sở Dung liền đặt ngay một chiếc bánh Black Forest bốn inch, thêm pudding việt quất và trà đen cho mình.

Sở Dung biết Phó Niên thích ăn việt quất nhưng cô không hỏi ý kiến mà đã tự động đặt món. Phó Niên ngồi trên chiếc ghế sô pha mềm mại, quan sát một loạt thao tác gọi món của Sở Dung và trong ánh mắt bình tính của đứa trẻ lộ ra chút gì đó khác thường.

[Một chiếc Black Forest giá hơn 400 nghìn, đây có phải là tiệm giết người cướp của không?]

[Tôi đã từng đến công viên mà Sở Dung đang ghé thăm, giá cả ở đó cao ngất ngưởng như Dimoni. |

[Dimoni chưa chắc đã đắt như thế. ]

[Tuy nhiên, pudding ở đây rất ngon. |

[Giá một pudding gân 200 nghìn, nếu không ngon thì quả là quá đắt. |

[Tại sao Sở Dung lại đưa trẻ em đến một tiệm đắt đỏ như vậy, điều này không tốt cho việc giáo dục trẻ vê quan niệm chi tiêu. |

[Đúng vậy, chỉ mua hai chiếc bánh đã tốn tới sáu bảy trăm, trẻ em lớn lên sẽ học được gì từ việc tiêu tiên phụng phí như vậy. |

[Gia đình họ có tiên, bạn làm sao quản được?]

[Bạn không thấy công viên đông đúc sao? Đây là tiệm bánh gần nhất mà. ]

[Nếu ba tôi là Phó Như Hối, tôi cũng sẽ không ngân ngại chỉ sáu bảy trăm cho bánh ngọt. | [Tiên kiếm được trong một ngày của Phó Như Hối đủ để mua bánh cho gia đình suốt đời, mấy người khác cứ thích làm lớn chuyện. ]

[Người hâm mộ Sở Dung à, người ta chỉ nhắc nhở thôi, không có ác ý, các bạn không cân phản ứng dữ dội đến vậy. | [Cuối cùng thì ai đang làm căng? Đứa trẻ chưa ăn gì nên mẹ của bé tìm nơi gần nhất để đặt món yêu thích cho con, có khả năng chi trả, rồi một số [am quan hiệp*| lại bảo Sở Dung truyền bá quan niệm tiêu dùng xấu cho trẻ, không phải họ đang xin được mắng sao?] (*): kiểu người nói vê tam quan, kiểu người nói đạo lý

[Đúng vậy, không phải là trẻ muốn ăn mới mua sao?]

[Tại sao Sở Dung không chọn món giá tâm trăm nghìn trong thực đơn, mà lại quyết định chọn món giá hơn bốn trăm, nếu không phải để khoe của thì là gì?]

[Làm ơn, có thể Tiểu Ngư thích ăn Black Forest, bạn không thấy Sở Dung còn đặt pudding việt quất cho Boss Niên? Chắc chắn cô ấy đặt món theo sở thích của con mình. |

[Chiếc bánh Black Forest bốn inch, một đứa trẻ bốn tuổi làm sao ăn hết được?]

[Nếu không ăn hết thì Sở Dung có thể ăn hộ, hoặc còn có thể gói mang về. Dù sao, nếu bạn thèm thì cứ đến tiệm bánh này và canh thùng rác, buổi tối khi nhân viên cửa hàng đi vứt rác, chắc chắn bạn sẽ có cơ hội nhặt được vài miếng. Ì

[Haha, bạn có phải là chuyên gia mạng xã hội không vậy?] [Bạn đã nói hộ những điều tôi muốn nói trên mạng xã hội đấy!

Bánh ngọt được gọi nhưng chưa được phục vụ ngay nên trong lúc chờ đợi, Phó Niên và Phó Dư đã ngoan ngoãn ôm bình nước và uống nước ô mai. Sở Dung không mang theo bình nước và ly trà đen mà cô đang thèm khát lại chưa được mang lên. Biết trước sẽ phải chờ đợi, cô đã sẵn sàng mua một bình nước cho mình để vừa đẹp lại có thể đựng được đồ uống. Dù hôm nay không nắng nhưng thời tiết khá khô ráo. Chỉ chơi một lúc, Sở Dung đã cảm thấy khát nước và bây giờ cô đang phân vân không biết có nên đi mua nước hay chờ đợi ly trà đen.

"Hãy mua đi, nếu không lát nữa có thể không còn cơ hội để uống trà đen."

"Không cần mua nữa, cảm giác khát quá làm tôi khó chịu."

Sở Dung nhìn chằm chằm vào Phó Niên và Phó Dư, không nhận ra mình đang vô cùng thèm thuồng.

"Mẹ ơi, mẹ muốn uống nước không ạ?” Phó Dư quen thuộc với ánh mắt khát khao của Sở Dung, vì chính cậu bé cũng đã nhiều lân có ánh mắt thèm thuồng tương tự với đồ ăn nên ngay lần đầu tiên cũng đã nhận ra ánh mắt mãnh liệt đó của Sở Dung. Sau đó, cậu bé lập tức đưa bình nước nhỏ của mình cho cô, thoải mái nói: "Mẹ ơi, còn rất nhiều đó, mẹ uống hết cũng được ạ.'

5.19756 sec| 2388.617 kb