Sở Dung nghĩ rằng khi gặp Hách Hàn Vận, Phó Niên và Phó Dư sẽ không kiêm chế được mà thân thiết với cô ấy nhưng không ngờ phản ứng của hai đứa trẻ lại hoàn toàn bất ngờ và ngoài dự đoán.
"Xem là như vậy đi! Lần trước bọn mẹ gặp nhau ở quán lẩu. Mặc dù Sở Dung muốn nói rằng cô và Hách Hàn Vận không thực sự quen biết nhưng trước mặt người khác, cô không thể tiết lộ sự thật về sự lãng quên này: "Chỉ gặp một lân thì làm sao gọi là bạn bè được?!"
Hách Hàn Vận mỉm cười và hỏi: "Lân trước Tra HỈ đã làm bẩn váy của cô Sở, cô ấy gửi tin nhắn cho cô trên WeChat nhưng sao cô không nhận được nhỉ?"
"Chỉ là chiếc váy thôi, cô ấy đâu có cố ý." Sau khi Sở Dung thêm WeChat của các cô, cô gái tên Tra Hỉ đã chuyển khoản một nghìn đồng để bồi thường váy nhưng Sở Dung từ chối nhận và không để bụng chuyện này. Điều đáng sợ hơn việc váy bị bẩn là việc cô phải đối mặt với nữ chính tương lai.
Trong nguyên tác, Hách Hàn Vận vừa dịu dàng vừa kiên cường. Sau khi biết rằng nguyên chủ Sở Dung đã có những hành động làm tổn thương đứa trẻ, lòng cô ấy tràn đầy phẫn nộ và cực kỳ tức giận và hình phạt cuối cùng mà Sở Dung nhận được cũng có một phân do công sức của Hách Hàn Vận.
Vì vậy, Sở Dung hiện tại cảm thấy có chút sợ hãi khi gặp Hách Hàn Vận, không khác gì cảm giác khi gặp nam chính. Nam chính không ở bên cạnh, những video quá khứ có thể được bỏ qua nhưng nếu nữ chính tinh ý phát hiện ra điều gì thì Sở Dung sẽ rất rắc rối. Tuy nhiên, bây giờ Phó Niên và Phó Dư không còn xa lánh cô như trước. Chỉ cần không nhắc lại chuyện cũ, ít nhất trong thời gian này Sở Dung sẽ an toàn. "Quân áo của mẹ bị bạn của dì Hách làm bẩn phải không?" Phó Niên nhìn Hách Hàn Vận đang cười rạng rỡ và bình tính hỏi.
Hách Hàn Vận hơi ngạc nhiên, khuôn mặt non nớt và biểu cảm điêm tĩnh của Phó Niên khiến cô ấy trông như một người lớn thu nhỏ, người bình thường thấy bạn nhỏ nghiêm túc như vậy chắc chắn sẽ phải cười nhưng Hách Hàn Vận là người rất tôn trọng trẻ con nên đã kiêm chế không cười, cúi xuống nhìn Phó Niên và nghiêm túc nói: Đúng vậy, dì rất xin lỗi."
Sở Dung đứng bên cạnh như một cái cọc gỗ, vừa rôi Phó Niên gọi cô là mẹ? Mặc dù không gọi trực tiếp nhưng điều này cũng khiến Sở Dung cảm thấy rất sốc.
Hơn nữa, tại sao Phó Niên lại hỏi Hách Hàn Vận như vậy? Dù khó tin, Sở Dung không thể không công nhận rằng cô nghe thấy chút chất vấn trong giọng điệu bình tính của Phó Niên. Sở Dung biết rằng cậu nhóc này từ nhỏ đã có khí thế rất mạnh mẽ nhưng tại sao lại dùng khí thế đó với mẹ kế tương lai của mình? Sở Dung cân cẩn thận quan hệ mẹ con sau này. Nhưng không thể phủ nhận chính là trong lòng Sở Dung có một tia mừng thâm, nhóc con thật tốt khà khà, còn biết nói chuyện giúp mẹ nữa. "Được rôi! Niên Niên không sao đâu." Sở Dung xoa đầu Phó Niên, giấu nụ cười nhấch miệng: Không được nói như vậy với dì, Niên Niên nhé.”
Dù nghe như là một lời trách mắng nhưng thực tế Sở Dung nói rất nhẹ nhàng. Chưa nuôi được mấy ngày, Sở Dung đã bản năng che chở cho cậu nhóc đáng yêu này, ai lại nỡ nặng lời?
"Xin lỗi, dì Hách" Phó Niên nhanh chóng xin lỗi, trông như biết sai mà sửa nhưng thực chất lại không hề chân thành. Nhưng Hách Hàn Vận luôn tốt với trẻ con, đặc biệt là với những đứa trẻ hợp với cô ấy. Phó Niên trông rất đáng yêu, Hách Hàn Vận rất thích, đương nhiên cô ấy sẽ không so đo chút [không lễ phép] này của Phó Niên, ngược lại, cô cảm thấy đây cũng là chỗ đáng yêu của đứa trẻ. Không sao đâu. Hách Hàn Vận định xoa đâu Phó Niên nhưng cậu lại ngẩng đầu nhìn Sở Dung: "Chúng ta đi ngôi vòng đu quay đi.
Hách Hàn Vận nhẹ nhàng xoay cổ tay và xoa đầu cô bé đứng bên cạnh.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo