Hiển nhiên, đây chỉ là một vật phẩm trang sức mà thôi.
Người trong liên minh cộng hòa Bắc Phi cũng không nhận ra hai người kia, chỉ có thể từ màu da và vẻ ngoài của hai người đến phán đoán rất có thể bọn họ là người của khu vực Hoa Hạ.
Khí tức của hai người cuồn cuộn kéo tới, chỉ năm giây đã từ chân trời xa xôi đến gần, thậm chí đứng ở giữa Tần Phong và Ngải Tang.
Dù chỉ thấy được bóng lưng, Tần Phong cũng nhận ra đối phương.
Nhân vật được kính trọng ở Long Đô: Long Nhạc!
Còn có một người khác, tất nhiên là Long đại sư, Long Vân Ích!
Bọn họ đều đến!
Nhưng cũng đúng, tuổi tác của người Long gia đều không ít, tuy nhìn vẻ ngoài đều rất trẻ trung nhưng ai biết cụ thể bọn họ bao tuổi, hơn nữa trong gia tộc lại có người quan trọng đại nạn sắp tới?
Cho dù bọn họ không cần, ai biết tương lai có thể cần đến thứ này hay không, cho nên đến nơi này mới rất bình thường, không đến mới không bình thường!
Lúc này, Long Nhạc như Thái sơn che trước người Tần Phong khiến chiến ý mà Tần Phong vừa dấy lên đã biến mất đi một chút, tuy không biết hai người kia có phải cố ý đến cứu mình không, nhưng nể mặt mình buôn bán Thiên Ma kiếm cho bọn họ, chỉ hy vọng đối phương có thể ngăn cản Ngải Tang một chút!
Mỗi một cấp S đều là sự tồn tại kinh khủng, bây giờ vị diện Huyết Hà này vừa triển khai lại xuất hiện bốn người, khiến đám người vây xem cả người chấn động, vô cùng kích động.
Chỉ có Tần Phong đứng ở chính giữa mới cảm nhận được sự uy hiếp tử vong bất cứ lúc nào.
“Ngải Tang, ngươi đang làm cái gì? Dự định giết trấn thủ giả của Hoa Hạ chúng? Ngươi không sợ ta lấy mạng chó của ngươi sao?” Giọng Long Nhạc như là chuông lớn ẩn chứa nội lực bộc phát gào thét, cách xa ba ngàn mét cũng nghe được rõ ràng!
Lúc này Ngải Tang thu lại vẻ điên cuồng trên khuôn mặt, tròng mắt không ngừng chuyển động, trên hai gò má đen kịt lại càng lồi ra hơn.
Nếu là cấp S bình thường e rằng cũng bị trấn áp, nhưng Ngải Tang lại không phải.
Hắn ta là một người điên, là một ma quỷ!
“Cấp S Hoa Hạ? Đến đây xen vào việc của ngươi khác? Nhìn dáng vẻ này của các ngươi cứ như còn chưa dứt sữa, có cần ta dạy các ngươi cách gọi ba ba như thế nào không?”
Ngải Tang nói xong đã bắt đầu ra tay.
Dung nham lại cuồn cuộn đến.
Long Nhạc nghiêm mặt, trong tay có thêm một thanh đại đao đen kịt, hung ác đánh về phía trước.
Lực phách sơn hà!
Một đao kia lại cứng rắn bổ mặt đất là một cái khe rộng hơn hai mươi mét, rộng ngàn mét chỉ thẳng vào Ngải Tang.
Cuối cùng thân thể vẫn không di chuyển của Ngải Tang đã thay đổi vị trí, hắn ta không thể không tránh, công kích của một Cổ võ giả cấp S cũng có thể tổn thương thân thể của hắn ta.
Nhưng công kích của Ngải Tang cũng theo sát sau đó, khí tràng chiến đấu của cả hai lập tức thay đổi tình hình trên mặt đất ở vùng biên giới chiến trường Huyết Hà.
Đây chính là cấp S!
Dời núi lấp biển, không gì không làm được!
Lúc này, Long Vân Ích không ra tay, ngược lại lùi ra sau một bước để hai người đánh nhau, dùng ý thức lực giao lưu với Tần Phong.
“Tần Phong tiểu hữu!”
“Long đại sư!”
“Long đại sư!”
Tần Phong và Bạch Ly đều chào hỏi đối phương.
Long Vân Ích nhìn Tần Phong từ trên xuống dưới, trong mắt xuất hiện tia sáng, cười ha hả nói: “Một thời gian không gặp, Tần Phong ngươi thật sự tiến bộ thần tốc! Lại có thể cứng rắn đối phó Ngải Tang, nhưng cũng đúng, lúc ấy ngươi còn chặt một cánh tay của Hạ Thiên Hình!”
Tuy việc của Hạ Thiên Hình đã che giấu rất sâu, người thấy hắn ta bị thương đều tưởng hắn ta đã khôi phục, nhưng tin tức bị gãy một cánh tay này đủ khiến người của Long gia hiểu rõ Hạ Thiên Hình chịu tổn thương lớn đến mức nào.
Tần Phong nghe Long Vân Ích nói vậy cũng biết đây là một loại khen ngợi, nhưng Tần Phong sợ đối phương nâng đỡ để giết mình cũng không muốn khoe khoang quá mức, cũng hơi phủ nhận.
“Lúc ấy cũng chỉ là trùng hợp trong tay có một át chủ bài giữ mạng, bây giờ ta lại không thể không đứng ra!”
Đồng thời Tần Phong cũng nói sang chuyện khác, nếu Hồ Sơn là người trong liên minh nhân loại, vậy tin tưởng Long Vân Ích cũng sẽ nhận ra.
“Trước đó ta gặp mặt Hồ Sơn đại nhân, hiện tại là thời khắc quan trọng của hắn, hiển nhiên Ngải Tang có ý đồ xấu, ta không thể để hắn làm phiền Hồ Sơn đại nhân!”
Long Vân Ích nghe Tần Phong nói vậy, sắc mặt cũng hơi thay đổi, tất nhiên hắn ta cũng thấy căn phòng nhỏ băng tuyết này, nhưng Tần Phong và Bạch Ly chiến đấu đến bây giờ, khí tràng do Hồ Sơn để lại đã bị phù văn trong quá trình chiến đấu phá hoại, tuy Long Vân Ích có nghi ngờ nhưng không xác nhận, lúc này nghe Tần Phong nói vậy không khỏi có chút xúc động.
Không chỉ như thế, ánh mắt của hắn ta hơi đảo qua, trong lòng cũng có suy đoán của mình.
Trên khuôn mặt Long Vân Ích xuất hiện nụ cười cho người ta cảm giác khá phóng khoáng, cảm giác như đứng trong cơn gió mát, nếu hắn ta không phải một cường giả cấp S vậy người nhìn thấy hắn ta chắc chắn sẽ cảm thấy đối phương chỉ là một thương nhân nho nhã mà thôi.
“Hồ Sơn đang bế quan? Chẳng lẽ hắn đã tìm được Huyết ngưng tinh lưu truyền sôi sùng sục trước đó? Thứ này thật sự dùng tốt như vậy!”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo