Chương trước
setting
Chương sau

Gã hầu đọc danh sách quà tặng, giọng oang oang vang dội. Cứ đọc một món đồ là bên tai truyền đến tiếng kinh ngạc. Còn phụ thân tào lao thì trông có vẻ vô cảm, chứ khóe miệng thoáng cong lên lại tỏ rõ sự đắc ý của ông ta.

Tả Ngọc càng xem càng thấy thú vị.

Chẳng phải đây là quang cảnh đua đòi, tập trung làm dóc à? Cái hệ thống chó má này cũng có hiểu biết văn hóa thời cổ bao nhiêu đâu. Nhìn đi, người xưa cũng làm dóc kìa.

“Ký chủ, cô đừng quên cô là phụ nữ, mà quy định dành cho phụ nữ ở thời đại phụ hệ càng khắc nghiệt hơn. Cô đừng có nói tôi là hệ thống chó má nữa, tôi cũng biết giận đấy.”

Tả Ngọc bĩu môi, không muốn để ý đến hệ thống, nhưng chẳng bao lâu, bên tai nàng đã phát tiếng đọc bài “Đệ Tử Quy”.

Moá!

Nàng bất đắc dĩ, đành đáp lại bằng ý niệm: “Biết rồi, không mắng cậu nữa. Đừng phát tiếng, tôi còn phải ăn tiệc đấy.”

Tiếng đọc lập tức biến mất, đúng là hệ thống này quái dị thục sự.

Vừa đọc xong danh sách quà tặng thì gia chủ đứng trên bậc thềm cũng bước xuống đón khách.

Hai bên chắp tay rồi vẻ mặt nghiêm cẩn của cả khách lẫn chủ nhà mới thoáng hơn một chút.

“Tất thủ phụ, chúc mừng ngài.”

Tả Lâm chắp tay chúc mừng, còn Tất Tân đáp lễ rồi cười bảo: “Trấn Quốc Công khách khí quá. Hôm nay chúng ta không ở trên triều, huynh gọi ta là lão đệ đi. Hôm nay huynh đến nhà dự tiệc, đúng là vinh hạnh của Tất gia ta!”

“Ngạn Trạc (tên chữ của Tất Tân), đệ nói thế này là chê cười ta rồi…”

Hai người trò chuyện với nhau rồi cầm tay bước lên bậc thang của Tất phủ.

Tả Ngọc thấy vậy, nàng vội đi sát theo sau lưng Trương Thị.

Nhưng khi nàng vừa định bước qua ngưỡng cửa thì lại nghe tiếng hét xé lòng: “Đứng đầu văn đạo cái gì? Gương mẫu đạo đức cái gì? Tất gia các ngươi làm nhục ta, hôm nay ta muốn để cho người trong thiên hạ xem rõ gia quy Tất phủ đã thối nát đến mức nào!”

Tiếng nói như gấm lụa bị xé rách, chói tai, tê dại.

Theo sau tiếng hét đó là tiếng ồn phát ra từ trong phủ: “Bắt lấy nàng ta! Đừng để nàng ta chạy thoát!”

“Đại phu nhân điên rồi, mau bắt lấy nàng ta!”

“Mất mặt, mất mặt quá!”

Một chú chim sẻ bay lên tượng sư tử đá trước cửa Tất phủ, nhảy hai cái rồi nhanh chóng bay đi.

Khung cảnh rộn ràng bỗng im lìm.

Tả Ngọc bước lùi lại, vô thức nhìn về phía phụ thân tào lao, nhưng hình như Tất Tân cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Ông ta nhăn mày, ánh mắt tràn ngập vẻ khó hiểu thoáng hiện chút giận dữ.
 

Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo

0.08281 sec| 2370.227 kb