Ngay khi nàng vừa hạ quyết tâm bám trụ tới cùng, bước từng bước nhỏ đúng chuẩn nữ nhân thời này thì ma ma bên cạnh đã hối thúc: “Đại cô nương, nhanh lên đi, cô nương chậm hẳn một nửa so với người ta rồi đấy.”
Tả Ngọc nghiêng đầu, nhìn vị ma ma này xuyên qua lớp sa mỏng trên mạng che. Ma ma là người do Trương Thị gài vào bên cạnh nàng.
Theo ký ức của nguyên chủ thì ma ma sống cổ hủ nghiêm cẩn, luôn nhắc nhở nguyên chủ, bắt nàng ấy phải chú ý quy củ lễ giáo.
Có mấy lần nàng ấy bị Trương Thị mắng nhiếc, đều nhờ vị ma ma này nhắc nhở thì nàng mới thoát được.
Do vậy nguyên chủ hết sức tin tưởng bà ta, quan hệ giữa hai người hết sức hoà thuận. Nhưng sau khi xem xong ký ức của nguyên chủ, Tả Ngọc cứ thấy quái lạ.
Ma ma này họ Trương, là người sinh ra ở Trương gia.
Thời cổ này, chỉ cần một tờ khế bán thân cũng đủ quyết định sống còn, nói gì đến người hầu? Kiểu người đã phục vụ cho một gia đình suốt mấy thế hệ đều hết sức trung thành.
Người như thế làm sao mà trung thành với nguyên chủ được? Nghĩ kiểu gì cũng không được luôn á!
Trương Thị luôn có ác ý rõ ràng với tỷ đệ nguyên chủ. Nói gì nói, hai tỷ đệ nguyên chủ là do chính thê sinh ra, chỉ cần đệ đệ Tả Chí còn sống mà không làm chuyện mất đạo đức quá thì nhất định sẽ kế thừa tước vị.
Mà Trương Thị lại có hai con trai.
Nếu bà ta muốn con trai làm Trấn Quốc Công đời sau thì Tả Chí là vật cản lớn nhất. Dưới nhu cầu lợi ích đó, làm sao đám người hầu bên cạnh Trương Thị có thể đối xử tốt với nguyên chủ được?
Chắc chắn là có âm mưu.
Tuy Tả Ngọc mới vào đại học, không có kinh nghiệm xã hội nào nhưng dù sao nàng cũng đến từ thời đại bùng nổ thông tin. Xem nhiều, nghe nhiều, tất nhiên cũng nghĩ nhiều.
Lúc này Tả Ngọc nghe Trương ma ma nhắc nhở với điệu vênh mặt hất hàm, nàng khẽ cười, giọng nói hơi khàn truyền ra từ tấm mạng che mặt.
“Ma ma, bệnh đến như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ, chắc mẫu thân cũng biết điều này nên sẽ không trách việc ta đi chậm đâu.”
Trương ma ma bất ngờ, nhưng lát sau đã bình thường trở lại.
Bà ta xụ mặt, thấp giọng nói: “Đại cô nương, ngài mới tỉnh lại được ba ngày, đáng lẽ phải nghỉ ở nhà. Nô tỳ đã nói giúp cô nương trước mặt chủ mẫu thì ngài ấy mới để ngài đi dự tiệc trong lúc đang bệnh. Ngài có biết vì sao nô tỳ phải làm thế không?”
“Vì sao thế?”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo