Chương trước
setting
Chương sau

Rõ ràng đây là tiệc mừng thành thân của con trai thủ phụ nhưng Trương Thị lại dùng một câu “Không nên ăn mặc hoa lệ trong ngày giỗ của tỷ tỷ” khiến Tả Ngọc chỉ có thể mặc áo cũ đi dự tiệc.

Còn các tỷ muội khác của nàng, tuy vẫn ăn mặc giản dị nhưng do kiểu dáng mới lạ nên dù trông nhạt màu vẫn có vẻ thanh nhã, lung linh.

Cũng chẳng phải lần đầu Trương Thị làm vậy.

Mỗi sáng bà ta dậy sớm cũng chẳng để làm gì ngoài việc dâng hương cho thân mẫu của Tả Ngọc. Bà ta làm đủ hình thức để có thể đàng hoàng lấy cớ “báo hiếu cho thân mẫu” để bóp chẹt tỷ đệ Tả Ngọc.

Tả Ngọc còn nhỏ, không có thân mẫu đùm bọc, cũng không được thân phụ yêu thương, cuộc sống thường ngày bị chèn ép, tâm sự tích tụ thì sức khỏe cũng xấu theo.

Do vậy, dạo trước Tả Ngọc bị lạnh, sốt cao rồi cũng đi theo mẫu thân.

Nàng bám vào người Tả Ngọc ngay lúc ấy, trở thành một cư dân thời cổ.

Đến giờ nàng cũng không hiểu tại sao nàng chỉ mới ngủ một giấc mà đã xuyên không rồi?

Trước kia, tuy nàng chỉ có thân phận bình thường nhưng sinh ra ở chốn Giang Nam phì nhiêu. Thời đất nước tiến bộ, cuộc sống thuở bé của nàng cũng khá tốt mà.

Làm gì có chuyện xấu hổ khi dự những buổi tiệc quan trọng mà không có quần áo để mặc đâu?

Đến đây được ba ngày, trừ việc phải đối phó với đủ loại chèn ép từ “bà mẹ kế giả tạo” và các kiểu khinh thường của kẻ dưới thì cái “hệ thống hỗ trợ xuyên không” mà nàng liên kết cũng rất phiền.

Chả biết hệ thống này bị gì mà từ lúc nàng tỉnh lại, nó cứ liên tục nhắc nhở nàng như máy đọc lại, rằng phải giữ quy củ cổ đại, đi theo tam cương ngũ thường.

Một câu “chú ý quy củ”, hai câu “quân tử thận độc”, nói đến mức nàng gần phát điên.

Chết người ở đây là, nếu nàng không làm theo lời của hệ thống thì nó sẽ giống như Đường Tăng trong Đại Thoại Tây Du. Nhắc nữa nhắc mãi, nhắc đến khi nàng chịu thua thì thôi.

Hệ thống lèm bèm khủng khiếp vậy đó!

Để bản thân không bị suy nhược thần kinh, Tả Ngọc đành phải cúi đầu trước hệ thống, tạm thời học cách làm thục nữ thời xưa.

Nhớ lại trải nghiệm bi đát của bản thân, nàng không kìm được mà thở dài.

Chuyện thì bất ngờ, hoàn cảnh khắc nghiệt, nhìn kiểu gì cũng thấy hệ thống không đáng tin, rồi nàng nên sống sót kiểu gì ở thế giới này chứ?

Tuy không hiểu vì sao nàng xuyên không được, nhưng Tả Ngọc cũng không đủ can đảm đâm đầu vào tường thử xem có về được không.

Nếu ngủm luôn thì chẳng phải oan lắm à?

Thôi, cứ đến đâu hay đến đó, sống tạm trước đi.
 

Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo

0.08667 sec| 2372.453 kb