Xem ra việc nâng cấp nhân vật thẻ bài lên ba sao quả thật không phải chuyện dễ dàng.

Xem xong nội dung về quá trình nâng cấp thẻ, Tô Hà đã sẵn sàng cho một cuộc chiến lâu dài.

Cô quay lại nhìn Hồng Liên, người đang có vẻ hơi đờ đẫn, rồi quan tâm hỏi: "Hồng Liên, cô cảm thấy thế nào?”

Khi nâng cấp sao, Hồng Liên cảm thấy đầu óc mình như được thanh lọc. Trước đây, đầu óc cô giống như bị bao phủ bởi một lớp kính mờ, không được sạch sẽ, mơ hồ và khó hiểu. Giờ đây, sự ràng buộc trong tâm trí đã bị phá vỡ, Hồng Liên cảm giác như được hít thở không khí trong lành hơn, tỉnh thân minh mẫn, những điêu mà trước đây cô chưa từng hiểu rõ giờ bỗng dưng sáng tỏ.

Chẳng hạn như với những dụng cụ nấu ăn hiện đại trong bếp, trước đây Hồng Liên phải bỏ ra rất nhiều công sức để học cách sử dụng chúng. Cô còn phải viết một cuốn hướng dẫn đơn giản để ghi nhớ các chức năng của từng nút bấm, hoàn toàn dựa vào trí nhớ mà làm việc.

Giờ đây, tất cả những kiến thức hiện đại mà cô chỉ hiểu một phân bỗng trở nên rõ ràng, thậm chí cô còn có thể ghi nhớ trôi chảy cả các âm tiết phiên âm mà trước đây học rất lúng túng.

Giọng Hồng Liên không giấu được sự phấn khích: "Tôi cảm thấy rất tốt, tôi đã nhớ lại nhiều điêu, và tôi còn nhớ ra cách làm thêm ba món bánh ngọt mới nữa.

Tô Hà hỏi tiếp: "Tạm gác chuyện bánh ngọt qua một bên, cô còn nhớ ra điều gì khác nữa không?”

Hồng Liên chợt trở nên buồn bã. Trước khi nâng cấp sao, cô luôn mơ hồ về mọi thứ, chỉ nhớ rằng mình sống trong một khu vườn và là một tỳ nữ chuyên bưng trà rót nước.

Vì không nhớ ra nhiều, nên cô cũng không tò mò. Sau khi trở thành nhân vật thẻ bài, cô chỉ chăm chỉ làm theo yêu cầu của hệ thống để nâng cấp sao.

"Những ký ức của tôi vê cuộc sống trước kia hiện lên khá mờ nhạt và lộn xộn/' Hồng Liên tiếp tục,Tôi là một người hầu trong Giả phủ, tôi sinh ra đã làm người hâu, nhưng ngay cả trong nghề hâu hạ cũng có sự phân chia đẳng cấp."

Hồng Liên hồi tưởng: "Phải biết rằng việc bưng trà rót nước là một công việc tốt, được hầu hạ trước mặt chủ nhân, lại được thưởng, mà công việc lại nhẹ nhàng. Nhờ vào cha mẹ tôi cũng làm trong phủ, nếu không với vẻ ngoài không xinh đẹp và không lanh lợi như tôi chắc chỉ làm những việc nặng nhọc như nhóm lửa hay gánh nước, thậm chí tệ hơn có khi bị phân đi giặt giữ hay quét dọn..

Nghĩ về những người hâu thô kệch với đôi tay sưng tấy, Hồng Liên không khỏi rùng mình.

Những ngón tay của họ bị phồng rộp, trông như củ cải, luôn hiện lên trong tâm trí cô. Vào mùa đông, mọi thứ càng tồi tệ hơn, người hâu và nô bộc không có nước nóng để sử dụng.

Khi nhắc đến cha mẹ mình, mắt Hồng Liên bắt đầu trở nên mờ ảo: "Mẹ tôi khi còn trẻ cũng từng như vậy, sau này gặp cha tôi, ông ấy là một phu xe giỏi, nhờ vậy được chủ nhân để ý và đưa mẹ tôi vào bếp phụ trách nhóm lửa. Một ngày làm việc không quá vất vả, mẹ có thể ngồi nghỉ trong bếp đôi chút."

Cô cố gắng nhớ lại khuôn mặt của cha mẹ mình, nhưng chỉ thấy một mảng mơ hồ.

Hồng Liên có chút thất vọng, nhưng ngay lập tức cô thâm thề với lòng mình rằng cô nhất định phải nâng cấp lên ba sao.

Cô có linh cảm rằng sau khi lên ba sao, cô sẽ có thể nhớ lại diện mạo và sự mong đợi tha thiết của cha mẹ, có lẽ còn có thêm những điều bất ngờ khác chờ đợi cô.

Hồng Liên tiếp tục: "Ngày qua ngày, tôi dần lớn lên, nhưng vẫn chưa đủ tư cách để trở thành một đại nha hoàn. Ban đầu, nhờ vào sự quen biết ít ỏi của cha mẹ, tôi còn được hầu hạ trước mặt các tiểu thư, nhưng vê sau, những người hầu xinh đẹp và lanh lợi ngày càng nhiều, vị trí của tôi cũng ngày càng bị đẩy lùi, đến mức sau này, ngay cả việc bưng trà rót nước cũng không đến lượt tôi nữa."

5.56500 sec| 2391.227 kb