Thôi Phụng Nhất dừng động tác trong chốc lát, ánh mắt ông bình tĩnh, nhưng Thịnh Kim Triều lại có cảm giác như mình bị đóng băng, cậu lập tức lùi ra sau vài bước, lo sợ hơi thở của mình sẽ lọt vào trong buổi phát sóng trực tiếp.
Dòng bình luận vẫn đang tràn ngập những dấu chấm hỏi, Thôi Phụng Nhất đã tiếp tục giảng giải nội dung phía sau.
Thịnh Kim Triêu không nhịn được mà lên tiếng phát biểu giữa rừng mưa bình luận.
" Đại đệ tử - Thịnh gia: Là đệ tử đứng đầu, tôi ngôi cạnh thây nghe giảng thì sao?”
"Cái gì cơ?"
"Sao cậu lại là đệ tử đứng đầu?”
Đúng vậy, hôm qua xem livestream có thấy cậu đâu?”
"Đại đệ tử- Thịnh gia: Hì hì, vậy thì sao? Tôi là người đầu tiên đến tận nơi bái sư mà, đương nhiên là đại đệ tử rồi."
"Đến tận nơi?! Là nhà nghỉ Hà Diệp mà hôm qua thầy nhắc tới sao? Trời ạ, tôi lỡ mất rồi, nhưng đệ tử thứ hai chắc chắn sẽ là tôi!"
"Không, phải là tôi! Tôi đã thu xếp xong đồ đạc rồi.
Những bình luận của Thịnh Kim Triều khiến cả phòng chat nổ tung, chỉ có khoảng một trăm người xem mà cảm giác như có đến cả hàng chục nghìn người đang tham gia.
Thôi Phụng Nhất liếc mắt một cái nhắc nhẹ nhàng: "Tập trung nghe giảng."
Thịnh Kim Triêu vội vàng đặt điện thoại xuống, chỉnh đốn lại tư thế ngồi, thể hiện dáng vẻ chăm chú nghe giảng.
Giọng nói của Thôi Phụng Nhất có một nhịp điệu độc đáo, khiến người nghe không nhận ra mình đã bị cuốn hút vào lúc nào.
Thịnh Kim Triều cảm thấy hôm nay mình lại học hỏi được rất nhiều. Sau khi buổi livestream kết thúc, cậu còn đặc biệt ở lại để hỏi thêm vài vấn đề, rồi hăng hái luyện viết thêm vài chữ sau khi trở vê phòng.
Tinh thần học tập của cậu dường như bỗng chốc được khơi dậy.
Mãi đến lúc này, Thịnh Kim Triều mới nhận ra rằng thực ra không phải mình là không thích học. Quá trình tiến bộ rõ ràng có thể nhìn thấy này thật khiến người ta mê mẩn. Giá mà việc học cũng giống như chơi game, có thanh tiến độ khi đánh boss thì tốt biết mấy. Chính những phản hồi tích cực này đã kích thích động lực của cậu rất nhiều.
Trong niêm phấn khích đó, Thịnh Kim Triều nằm xuống giường.
"Ừm... theo như thầy nói, nét nại: của mình phải viết mạnh hơn nữa...' Cậu còn muốn nằm trên giường hồi tưởng lại cách luyện tập, nhưng giây tiếp theo, cậu đã nở nụ cười hiên hòa và ngọt ngào rồi chìm vào giấc ngủ sâu.
Sáng hôm sau, Thịnh Kim Triều tỉnh dậy với một nguồn năng lượng tràn đầy. Tối qua cậu không kéo rèm nhưng cũng không bị đánh thức. Ánh nắng nhẹ nhàng xuyên qua cửa sổ, soi chiếu khắp căn phòng, mang theo những tia sáng ấm áp.
Những tia sáng nhẹ nhàng như đang khiêu vũ trong không khí, đốm sáng nhỏ bé trải khắp phòng. Cảnh tượng yên bình này như tách biệt hoàn toàn với những ồn ào và phiền nhiễu của thế giới bên ngoài kia.
Không khí trong phòng trong lành và dễ chịu, mặc dù cửa sổ đóng kín nhưng không hề ngột ngạt. Ánh nắng chiếu rọi khiến căn phòng trở nên sáng sủa và ấm áp, mỗi góc đều được chiếu sáng bởi những tia nắng dịu dàng, như đang lan tỏa sức sống.
Ánh sáng phản chiếu trên tường trắng như tuyết, tạo ra những tỉa sáng mêm mại, như những nụ cười ấm áp, đưa cả không gian vào một bâu không khí yên tĩnh và dễ chịu.
Những món đồ nội thất và trang trí cũng trở nên rực rỡ hơn dưới ánh nắng, như thể từng thế giới nhỏ bé đêu bừng sáng lên sự sống và vẻ đẹp, khiến căn phòng trông tươi mới và gọn gàng hơn.
Bầu không khí yên tĩnh như một lớp nước hồ sâu thẳm, khiến lòng người bình yên, suy nghĩ như đàn cá bơi lội tự do trong đó. Ánh nắng ấm áp gột rửa mọi mệt mỏi trong tâm hồn, mang đến sự tĩnh lặng và thư thái, dường như mọi lo âu và áp lực đều tan biến.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo