Cả Thịnh Thế và Thịnh Kim Triều đều không biết việc họ nhận được đánh giá tích cực từ khách hàng có ý nghĩa lớn thế nào đối với Hồng Liên.
Nhận hộp bánh từ tay Hồng Liên, Thịnh Kim Triều nở nụ cười rạng rỡ: "Cảm ơn bà chủ, bà chủ thật hào phóng. Cậu chàng tưởng rằng chính Tô Hà là người đã tặng cậu bánh.
Tô Hà lắc đầu, nói: "Cậu không cân cảm ơn tôi, đây là bánh Hồng Liên tặng cậu đấy."
Thịnh Kim Triều gãi đầu, có chút ngại ngùng: "Cảm ơn Hồng Liên." Rồi cậu thì thâm: "Tôi còn tưởng vì mình là khách quen nên bà chủ đặc biệt quan tâm."
Cậu không khỏi tò mò: "Hôm nay Hồng Liên vui lắm à à? Tôi thấy khách xếp hàng mua bánh vẫn rất đông mà."
Tô Hà bí ẩn đáp: "Cô ấy nghe cậu khen bánh ngon nên đặc biệt muốn cảm ơn cậu đấy."
Thịnh Kim Triêu không chút nghi ngờ, liên đáp ngay: "Bánh Hồng Liên làm thực sự rất ngon, có thể nói là bánh ngon nhất mà tôi từng ăn!"
Nghe được lời khen thẳng thắn như vậy, Hồng Liên có chút ngại ngùng, vội chạy trở lại vào bếp. Trong khi đó, Thịnh Thế lặng lẽ lấy một miếng bánh, vừa ăn vừa đi vê phía phòng ăn.
Chỉ khi Thịnh Kim Triều nhận ra thì ông cụ đã ăn mất hai miếng bánh rồi. Cậu ta không kìm được đành phàn nàn: "Ông nội, để dành chút đi ạ. Nhà nghỉ buổi sáng có cháo, sao ông không ăn cháo cho lành mà cứ ăn bánh ngọt mãi thế?"
Không còn thời gian để lo đến hai ông cháu, Tô Hà bận rộn đến mức chân không chạm đất. Không lạ khi nhiều cửa hàng sử dụng chiến thuật tiếp thị "khát hàng”, số lượng hạn chế thực sự làm tăng sức hấp dẫn.
Sau khi từ chối một số khách hàng muốn mua thêm bánh, Tô Hà thở dài, bán bánh cũng quá mệt mỏi rồi.
Sự lười biếng của cô lại trỗi dậy.
"Không được, mình phải thuê người làm công việc thu tiền này mới được. Tô Hà vừa xoa bóp cánh tay, vừa nghĩ ngợi.
Cô lên mạng tìm kiếm thông tin liên quan, và thuật toán nhanh chóng đề xuất cho cô đủ loại máy bán hàng tự động.
Đôi mắt Tô Hà sáng lên, đây chính xác là thứ cô cần!
Hiện tại, cửa hàng bán được ba loại bánh, thêm vào ba món mới mà Hồng Liên nhớ lại sau khi thăng cấp, tổng cộng có sáu loại bánh.
Nhiêu máy bán hàng tự động có thể chứa đến mười loại sản phẩm, quá đủ để bán bánh.
Sự tiện lợi của máy bán hàng tự động nằm ở chỗ khách hàng không cần phải xếp hàng, chỉ cân quét mã QR là có thể mua ngay món mình muốn.
Cửa hàng tạp hóa nhỏ trước cửa Nhà nghỉ Hà Diệp không được tận dụng tối đa. Việc thiết kế khá cũ kỹ do bố mẹ Tô Hà tự trang trí, không có bất kỳ ý tưởng thiết kế nào, chỉ đơn giản là vài cái kệ hàng.
Trước khi bán bánh, các mặt hàng bán chạy nhất của cửa hàng chỉ có thuốc lá, khăn tắm và nước khoáng. Các sản phẩm khác đã phủ đây bụi, kinh doanh vô cùng ế ẩm.
Sau khi Tô Hà dọn dẹp một phần cửa hàng để bán bánh, vào buổi sáng hầu hết khách đều đến mua bánh. Những người muốn mua nước nhìn thấy hàng dài xếp hàng đã chọn đi cửa hàng khác để mua thuốc lá và nước, khiến cửa hàng càng thêm vắng vẻ.
Thà sửa lại toàn bộ còn hơn.
Nhưng nếu muốn cải tạo hai cửa hàng này cũng mất khá nhiều thời gian, chưa kể còn phải tìm đội thi công, thuê người thiết kế lại, khối lượng công việc cũng không ít. Nghĩ đến đây, sự lười biếng của Tô Hà lại trỗi dậy. Cô đắn đo suy nghĩ một lúc rôi quyết định rằng cửa hàng vẫn cần phải được cải tạo, và hệ thống chính là giải pháp nhanh nhất lúc này.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo