"Tôi dạy bơi?" Thương ngẩng đầu lên, mặt ướt đẫm nước, vẻ mặt có chút bối rối. Anh không hiểu lắm.
Dạy bơi cũng là công việc sao?"
Tô Hà giải thích: "Anh còn nhớ mấy video tôi vừa cho anh xem không? Trong đó có các kiểu bơi khác nhau, anh đều làm được hết rồi chứ?"
Thương không trả lời ngay mà chọn cách hành động để đáp lại câu hỏi của Tô Hà. Anh từ từ lặn xuống nước, linh hoạt chuyển đổi giữa các kiểu bơi như một vũ công lành nghề đang biểu diễn trên sân khấu với các bước nhảy điêu luyện.
Anh luân phiên vung tay và đạp chân, cơ thể di chuyển mượt mà trong nước, thể hiện hoàn hảo kiểu bơi tự do. Sau đó, anh chuyển sang bơi ếch, tay duỗi về phía trước, chân đẩy ra ngoài, mọi động tác thu, xoay, đạp, khép đều rất chuẩn xác.
Bơi ngửa đối với Thương rất đơn giản, anh thả lỏng cơ thể, nằm ngửa trên mặt nước, tay luân phiên vung qua đầu, chân đạp nhẹ để giữ thăng bằng, mọi thứ trông thật dễ dàng.
Cuối cùng, Thương kết thúc bằng kiểu bơi bướm. Thắt lưng của anh uyển chuyển uốn lượn, sức mạnh từ phân cơ trung tâm giúp anh hoàn thành động tác đầy uy lực. Kiểu bơi này giống với dáng bơi bằng đuôi cá mà anh từng sử dụng, và cũng là kiểu bơi anh yêu thích nhất.
Mỗi lần đổi hướng và lấy hơi, Thương đều thực hiện một cách rất tự nhiên, không hề có chút do dự hay ngừng nghỉ. Anh còn có thể nín thở dưới nước suốt cả chiêu dài hồ bơi mà không cần trôi lên.
Sau khi bơi vài vòng, Thương từ từ bơi lại gân Tô Hà, ngoi lên mặt nước và nhìn cô.
"Đúng rồi, đúng như vậy,' Tô Hà khen ngợi, Anh bơi thật đẹp, mọi kiểu bơi đều rất đúng chuẩn."
Tô Hà lấy mình làm ví dụ: "Con người chúng tôi, không phải ai cũng bơi tốt như anh đâu. Nhìn tôi mà xem, tư thế của tôi không hê chuẩn chút nào."
"Tôi vừa bơi kiểu gì?" Tô Hà dẫn dắt Thương trả lời.
Thương nhẹ nhàng nói: "Bơi ếch” Anh đã xem qua video và biết tên các kiểu bơi của con người.
"Nhưng anh nhìn xem, kiểu bơi ếch của tôi không tự nhiên được như của anh. Anh nghĩ tôi cần chỉnh sửa ở điểm nào?" Tô Hà hỏi tiếp.
"Chân cô không xoay cổ chân, và khi thu chân thì lại co quá chặt. Thương so sánh với động tác chuẩn trong video và trả lời.
Cô cười, nói với Thương: “Đúng rồi, chính xác là như vậy. Dạy bơi cho người khác cũng chính là giúp họ cải thiện động tác bơi, giúp họ trở nên thoải mái và tự do hơn trong nước. Anh thấy công việc này có khó không?”
Thương bắt đầu hiểu rõ dạy bơi là làm gì. Đó chính là điều anh vừa làm với Tô Hà: giúp cô điều chỉnh nhịp thở và động tác. Anh suy nghĩ một lúc, nhận ra công việc này dường như không khó với mình.
Anh có thể quan sát trạng thái của nước, vì anh đã quen thuộc với nước, anh biết những động tác khác nhau sẽ tạo ra những gợn sóng khác nhau. Do đó, anh có thể dễ dàng nhận ra những điểm bất thường trong cách bơi của Tô Hà.
Không khó. Thương lau những giọt nước trên mặt, công việc này cho phép anh ở trong nước, và anh rất thích nước, cũng như thích công việc này. Dù hô bơi nhỏ hơn biển rất nhiều, nhưng khi ở trong nước, anh cảm thấy mình hoàn toàn tự do.
Tô Hà chốt lại: "Vậy anh sẽ làm việc ở hồ bơi này. Khi có khách muốn học bơi, anh sẽ hướng dẫn họ cách bơi. Nếu không có ai cần dạy, anh sẽ ngồi trên ghế bờ hô làm nhân viên cứu hộ, giám sát khu vực hồ bơi và đảm bảo an toàn cho tất cả những người bơi. Nếu có ai gặp nạn, anh phải nhanh chóng cứu họ lên và thông báo cho tôi.
Đôi mắt của Thương sáng lên, anh liên tục gật đầu. Anh có thể làm tất cả những việc đó. Trong lòng, anh cũng thở phào nhẹ nhõm. Vậy là anh đã trở thành một người có ích rồi, không còn phải lo lắng sẽ bị biến thành đèn trường minh nữa.
"Tôi sẽ tìm thêm video để anh học cách dạy bơi cho khách. Biết bơi thôi chưa đủ, anh còn phải giải thích nguyên lý của các động tác. Nhân viên cứu hộ còn phải biết hô hấp nhân tạo nữa, anh cũng cần học điều này." Tô Hà tiếp tục dặn dò: "Anh tuyệt đối không được khóc ra ngọc trước mặt khách. Nếu anh khóc ra ngọc nữa, tôi sẽ cho anh học tư tưởng cả tuần liền."
Nghe đến học tư tưởng, Thương lập tức sợ hãi, anh ngoan ngoãn gật đầu đảm bảo: "Tôi sẽ học thật chăm chỉ."
Bạch tuộc yêu đang quấy đạp trong hồ bơi cũng bơi lại gân: "Bà chủ, tôi làm gì bây giờ? Tôi có dạy bơi không?” Khuôn mặt nó tràn đây hy vọng.
Tô Hà từ chối thẳng thừng: "Cậu không dạy bơi đâu, lát nữa tôi sẽ tìm cho cậu việc khác. Sau khi chứng kiến cách bạch tuộc yêu bơi lội, cô hoàn toàn từ bỏ ý định này. Đùa à, nếu để bạch tuộc yêu dạy bơi, chẳng lẽ nó sẽ dạy khách cách bò quăn quại dưới đáy nước sao?
Bạch tuộc yêu ủ rũ lùi ra, mặt đầy uất ức. Rõ ràng nó bơi cũng rất giỏi mài
"Chúng ta đi ăn đã.' Tô Hà liếc nhìn đồng hồ, cảm thấy rất đói sau khi vận động. Bơi là một môn thể thao tiêu hao nhiêu năng lượng, và cô cảm thấy mình có thể ăn hết cả một con bò.
Vì hôm nay là ngày đầu tiên Thương và bạch tuộc yêu làm việc tại khách sạn, Tô Hà nghĩ mình nên mời hai nhân viên mới một bữa tiệc hải sản hoành tráng để chào đón. Cô dẫn hai người đến nhà hàng của khách sạn.
Nhà hàng sáng đèn ấm cúng, không gian rộng rãi.
Ở trung tâm đại sảnh, một chiếc bàn dài được trải khăn trắng tinh, trên đó bày biện đủ loại nguyên liệu tươi sống. Những nguyên liệu này đều được khách sạn chọn lọc kỹ lưỡng, mua từ chợ đầu mối vào mỗi buổi sáng, đảm bảo độ tươi ngon.
Bên cạnh các nguyên liệu là những tấm thẻ giới thiệu các phương pháp chế biến. Khách có thể chọn cách chế biến tùy theo sở thích, ví dụ như cùng một con cá chim, khách có thể chọn kho hoặc chiên. Mỗi món ăn đều được chế biến tại chỗ, không có món nào được làm sẵn, và khách có thể yêu cầu đầu bếp điều chỉnh hương vị theo ý thích, như thêm ớt hoặc bớt muối.
Ở một góc khác của nhà hàng là bể hải sản trong suốt. Nước trong bể nhẹ nhàng chảy, bên trong là những loài hải sản quý hiếm, trong đó nổi bật nhất là những con cua hoàng đế to, cùng với ốc vòi voi và các loại sò khác.
Cạnh bể hải sản là một hàng thùng xốp, bên trong đầy ắp những con cá nhỏ tươi sống, được những ngư dân ven biển giao đến khách sạn hàng ngày.
Tô Hà quay lại, thấy Thương đang nhìn chằm chằm vào thùng xốp, nghĩ rằng anh muốn ăn cá. Điêu này cũng không có gì lạ, giao nhân sống dưới biển, thức ăn chính của họ là các loài cá và hải sản.
"Anh muốn ăn gì? Cứ chọn thoải mái, tôi mời anh và Chương Dư một bữa hải sản thịnh soạn. Dũng Giang nằm gần biển, hải sản ở đây rất ngon, và món cá tạp nướng của khách sạn là món được nhiều người yêu thích. Nướng lên rất thơm đấy." Tô Hà nhiệt tình gợi ý.
Thương nhìn thùng xốp, mắt chớp chớp. Tô Hà suy nghĩ một lúc, rồi như ngộ ra điều gì đó: "Hay là anh thích ăn đồ sống? Nếu vậy thì bên này có quây đồ lạnh, có cá sống và đồ ngâm muối."
Thương lắc đầu, rồi chỉ vào thùng xốp và nói nhỏ: "Cá này trông không tươi lắm."
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo