Trên thẻ mới hiện ra hình ảnh một con cá. Khi nhìn thấy bạch tuộc yêu, Tô Hà đã chuẩn bị tinh thân, nên khi thấy nhân vật trên thẻ với chiếc đuôi cá dài, cô cũng không quá ngạc nhiên.

Thẻ nhân vật: Giao nhân Thương.

Giới thiệu nhân vật: Xuất xứ từ Sưu Thần Ký, 'Ngoài Nam Hải có loài Giao Nhân, sống dưới nước như cá, không ngừng dệt vải. Khi khóc, nước mắt hóa thành ngọc.

Độ hiếm: Cao cấp Cấp độ hiện tại: %

Kỹ năng nổi bật: Nước mắt hóa ngọc (Giao Châu mang theo bí ẩn của biển cả và cảm xúc mãnh liệt của Giao nhân. )”

Tô Hà chuẩn bị nhấn vào thẻ để triệu hồi thì đột nhiên nhớ ra điều gì đó và cô nhanh chóng nhấn vào hệ thống đang chờ tắt.

"Đúng rồi, hệ thống, còn bôi thường của tôi đâu?" Cô chỉ rút một thẻ, mà đã gặp phải lỗi lớn như vậy, hệ thống nhất định phải bôi thường cho cô.

Hệ thống im lặng giả vờ chết.

"Cậu nhất định phải bồi thường cho tôi, tôi đang giúp cậu xử lý hậu quả đó. Nếu không tôi sẽ khiếu nại!" Mặc dù Tô Hà không tìm thấy nút khiếu nại trên hệ thống, nhưng điều đó không ngăn cô dọa kiện. Nếu không được, cô sẽ lên thiên đình khiếu nại.

"Cho tôi ba lần rút thẻ nữa." Tô Hà yêu cầu lớn tiếng.

Hệ thống chớp vài lần rồi lạnh lùng từ chối Tô Hà.

"Ba lần rút thẻ!" Tô Hà nhấn mạnh, cứ làm căng lên thì mới có cơ hội.

Hệ thống chớp thêm vài lần, không hề muốn nhưng cuối cùng cũng hiện lên một thông báo: "Hệ thống có thể cung cấp dịch vụ biến hình cho nhân vật thẻ." Hả?

Tô Hà thấy khó hiểu. Chẳng lẽ dịch vụ này không phải là điều mà hệ thống nên cung cấp sẵn sao? Sao lại biến thành bồi thường?

"Cậu đã cung cấp miễn phí cho bạch tuộc yêu, tại sao đến lượt tôi thì lại tính phí?" Tô Hà lẩm bẩm.

Hệ thống lạnh lùng chớp một cái, hiển thị hình ảnh của Lịch Thụ và Tiểu Thập, ngụ ý rằng trước đây hệ thống chưa bao giờ cung cấp dịch vụ "biến hình" cho bất kỳ nhân vật thẻ nào.

Lịch Thụ và Tiểu Thập đều xuất hiện dưới dạng động vật hoặc thực vật trong khách sạn, dù có chút khác lạ cũng có thể che giấu. Nhưng bây giờ cô rút được một thẻ người cá, phân dưới là đuôi cá, điêu này không thể che giấu được. Cô thậm chí phải cảm thấy may mắn rằng Giao Nhân không phải là một con người với cái đầu cá.

Tô Hà lắc đầu, hệ thống này đúng là keo kiệt, điêu kiện này cô không thể chấp nhận.

"Xảy ra lỗi lớn như thế mà cậu định bôi thường qua loa như vậy à?" Tô Hà tỏ ra không hài lòng, sẵn sàng ngồi lại để thương lượng dài lâu.

Hệ thống đã từng trải qua việc mặc cả với Tô Hà trong quá khứ, lúc đó hai bên đã tranh cãi rất nhiều về chi phí xây dựng Khách sạn Hà Diệp.

Hệ thống vốn lý trí, thực sự không thích và không giỏi những cuộc đàm phán kéo dài như vậy. Cuối cùng, nó nhảy ra thêm một thông báo: "Tặng thêm một phiếu mua hàng miễn phí từ cửa hàng trò chơi.'

Sau đó, bất kể Tô Hà gọi thế nào, hệ thống cũng không thèm trả lời nữa, chọn cách giả chết hoàn toàn.

"Được thôi, phiếu miễn phí thì phiếu miễn phí, tôi sẽ chọn sản phẩm đắt nhất" Tô Hà nhìn phiếu miễn phí mới xuất hiện trong túi đô, cảm thấy hài lòng. Lấy được món hời từ hệ thống keo kiệt này quả thực không dễ dàng.

"Giao nhân Thương. Tô Hà nhìn vào mô tả thẻ và thâm đọc tên. Cô bấm nút "triệu hồi" và bước ra ngoài cửa Khách sạn Hà Diệp.

Nhân vật thẻ thường xuất hiện ở trước cửa khách sạn, ngoại trừ Tiểu Thập thì hầu hết các nhân vật khác đều cần cô ra đón.

Khi Tô Hà bước đến cửa khách sạn, cô ngóng nhìn xa xa, không biết Giao nhân Thương sẽ xuất hiện ở đâu.

Đang mải suy nghĩ, cô thấy Lý Thật đang vội vã chạy vê phía bãi đậu xe với vài người đi cùng. "Bà chủ, cô ở đây à." Lý Thật hơi xúc động khi thấy Tô Hà và chạy vê phía cô.

"Có một vị khách vừa ngã ở cửa, hình như bị đập đầu xuống đất." Lý Thật lo lắng nói.

Cậu vừa mới bàn bạc với nhân viên lễ tân về lịch trình công việc trong ngày thì đột nhiên thấy một bóng người loạng choạng trước cửa kính của khách sạn, rồi đột nhiên ngã xuống.

Lý Thật không hề do dự, lập tức lao ra cửa để kiểm tra tình trạng của khách, hai nhân viên lễ tân cũng vội vàng chạy theo.

Vị khách ngã thẳng xuống đất, hai chân có vẻ cứng đờ. Anh ta cố dùng tay để chống đỡ, nhưng chân lại không có chút sức lực nào, dù cố thế nào cũng không đứng dậy nổi.

Lý Thật và hai nhân viên lễ tân vội vàng đỡ vị khách lên. Lý Thật chạy tới quầy lễ tân để lấy xe lăn và đưa vị khách ngôi lên đó.

Nhưng khi Lý Thật hỏi thăm, cậu phát hiện vị khách không nói năng gì, khiến cậu lo lắng rằng vị khách đã bị đập đầu. Lý Thật liên định gọi xe đưa vị khách đến bệnh viện.

Tô Hà nghe chuyện thấy có điều kỳ lạ, bèn nói: "Tôi cũng đi xem..

Khi cô và Lý Thật quay lại khu vực tiếp khách trong sảnh, cô lập tức nhìn thấy một người đàn ông yếu ớt đang ngồi trên xe lăn.

Ống quần của người đàn ông bị kéo lên, để lộ da chân, hiển nhiên là do Lý Thật vén lên kiểm tra vết thương trong tình huống khẩn cấp.

Đôi chân của anh ta trông khá gầy guộc, có vài vết trây xước, với những tia máu nhẹ và vết bâm tím xen lẫn nhau. Anh ta ngồi yên trên xe lăn, ánh mắt có chút mơ màng.

"Thương?" Tô Hà ngạc nhiên, người đàn ông ngôi trên xe lăn này trông giống hệt nhân vật trên thẻ.

Nghe thấy Tô Hà gọi tên, Thương trên xe lăn khẽ ngẩng đầu lên, cuối cùng cũng có phản ứng với lời nói của cô.

Lý Thật bất ngờ: "Bà chủ, cô quen vị khách này à?”

Tô Hà hơi ngượng ngùng: "À, phải rồi. Tôi vừa định ra ngoài tìm cậu ấy, không ngờ cậu ấy lại ở đây.

Thấy đó là người quen của Tô Hà, Lý Thật yên tâm hơn, nhưng vẫn đề nghị: "Bà chủ, tốt hơn hết cô nên đưa anh ấy tới bệnh viện kiểm tra. Tôi lo là anh ấy đã bị đập đầu."

Tô Hà ậm ừ cho qua. Cô chắc chắn rằng Thương không hề bị đập đầu.

2.62954 sec| 2409.211 kb