Tô Hà chỉ vê phía cầu thang: "Phòng ở trên này, khi mọi người vào phòng thì có thể đợi một chút. Tôi sẽ lân lượt mang tỉnh dầu tạo giấc mơ đến cho mọi người.

Sau khi nói xong, Tô Hà hơi ngại ngùng đề nghị: "Không biết tôi có thể chụp chung với mọi người một tấm ảnh kỷ niệm không?" Cô đã nhận ra một số gương mặt diễn viên quen thuộc, đây là một cơ hội quảng bá tuyệt vời. Nếu cô có thể chụp một tấm ảnh chung, chắc chắn sẽ in ra và treo lên tường Nhà nghỉ Hà Diệp. Đạo diễn Cung mỉm cười nửa miệng: “Dĩ nhiên là được, nhưng cô nên đợi đến sáng mai. Nếu tinh dâu này không có tác dụng thì thôi vậy."

Tô Hà hiểu ý đạo diễn, cô liên tục gật đầu.

Đạo diễn Cung thấy Tô Hà nhìn Lê Thiên Dực nhiều lần, liên đùa: "Sao vậy? Cô là fan của Lê Thiên Dực à?”

Công ty quản lý của Lê Thiên Dực có thế lực khá lớn, hơn nữa cậu ta vừa mới đứng ra nói chuyện, đạo diễn cũng muốn giúp nâng tâm cho cậu ta.

Tô Hà dĩ nhiên không bỏ qua cơ hội này, cô cố ý tỏ ra e thẹn và nói: "Haha, có thể coi là vậy. À, Anh Lê còn từng đăng ảnh bánh trung thu của nhà tôi nữa, lúc đó tôi mừng rỡ không chịu nổi."

Lê Thiên Dực nhớ lại và ngạc nhiên: “Hóa ra bánh trung thu đó là do nhà cô làm à? Đúng là có duyên thật. Đạo diễn, bánh của nhà cô Tô ngon lắm, chị cũng biết đấy, diễn viên chúng tôi thường phải kiêm chế trong việc ăn uống, nhưng khi thấy bánh trung thu của nhà cô ấy, tôi không thể cưỡng lại được."

Tô Hà đã đạt được mục đích của mình, cô không muốn dây dưa thêm: "Trong phòng tôi đã đặt một ít bánh ngọt, lát nữa tôi sẽ mang thêm cho mọi người thưởng thức nhé." "Đi lối này, phòng ở bên này." Tô Hà dẫn mọi người lên lâu.

Khi vào phòng, Tưởng Ngọc Lan nằm dài trên giường, không muốn nhúc nhích.

Cả ngày quay phim đã khiến cô kiệt sức, lại còn ngồi xe gân hai tiếng đồng hồ để đến nhà nghỉ nhỏ bé này. Cô thở dài, không biết đạo diễn nghĩ gì mà lại làm vậy.

Trên chiếc tủ đầu giường có một bình hoa tinh tế, trong đó cắm một cành cây trông có vẻ rất bình thường.

Tưởng Ngọc Lan đưa tay chạm vào cành cây, ngón tay cô cảm nhận được một cảm giác mát mẻ nhẹ nhàng. "Đây là tinh dâu giúp con người đi vào giấc mơ sao?" Cô nhớ Tô Hà đã nói rằng cành cây này chứa chiết xuất từ tinh dầu giúp tạo giấc mơ, nhưng Tưởng Ngọc Lan không cảm thấy nó có gì đặc biệt.

Cô trở mình, cảm nhận chiếc nệm hoàn hảo ôm trọn từng đường cong trên cơ thể mình. Chăn mềm mại đắp lên người như một lớp mây nhẹ, vừa ấm áp vừa thoáng khí. Tưởng Ngọc Lan nhắm mắt lại, hít thở sâu, cảm nhận sự yên tĩnh và thoải mái hiếm có.

"Giường khá thoải mái, nhà nghỉ này cũng không tệ chút nào. Có lẽ tối nay sẽ ngủ ngon đấy. Tưởng Ngọc Lan lẩm bẩm.

Chiếc giường rộng rãi và êm ái, ga trải giường phẳng phiu, trắng tỉnh như tuyết, như thể vừa được là phẳng kỹ lưỡng, vẫn còn thơm mùi nắng.

Giường có độ đàn hôi vừa phải, không quá cứng cũng không quá mềm, mang lại cảm giác như đang nằm trên những đám mây. Ngủ ở đây chẳng khác gì chiếc giường hàng chục triệu tệ mà cô có ở nhà.

Tưởng Ngọc Lan nằm nghiêng, để trống một chỗ cho Lý Bách Hợp.

Cô hít thở sâu lần nữa, lân này cô cảm nhận được một mùi hương thoang thoảng trong không khí, hương thơm nhẹ nhàng và bên bỉ khiến tâm trạng của cô trở nên tĩnh lặng. Cô nhắm mắt lại, cơ thể dân thả lỏng, ý thức cũng bắt đầu trở nên mơ hồ.

Trong căn phòng sạch sẽ và yên tĩnh này, dường như cô đã cách ly hoàn toàn với sự ồn ào bên ngoài, chỉ còn lại mình cô, chiếc giường êm ái và những cành cây kỳ diệu.

3.68452 sec| 2387.773 kb