Khi lớp học kết thúc, Biện Cư vẫn đắm chìm trong vẻ đẹp của thư pháp, anh ta còn muốn mời Thầy Thôi về đoàn phim làm cố vấn thư pháp.
Phó Ngôn là người giản dị, không hứng thú với thư pháp, nhưng không ngờ anh lại ngồi nghe hết cả buổi học.
"Thật là thân kỳ, Thây Thôi giảng thật tuyệt” Phó Ngôn ngưỡng mộ Thầy Thôi đến mức không thể ngừng ca ngợi, anh không ngờ mình lại có thể ngồi yên nghe hết cả một tiết học.
Khi nằm trên giường, Phó Ngôn vẫn còn vui sướng vì cảm giác trở thành "người có văn hóa” trong một ngày.
"Ồ? Thơm thật? À, đây là tinh dầu mà cô chủ nói sẽ giúp người ta mơ giấc mơ đẹp sao? Mùi thơm cũng khá đấy." Phó Ngôn lẩm bẩm/Nếu có thể mơ thật, tôi mong có một giấc mơ đẹp. Ngày nào cũng nhiều việc, mệt chết đi được.
Nói xong, Phó Ngôn nhắm mắt lại.
Bất chợt, anh nhìn thấy những đám mây màu sắc rực rỡ hiện ra trước mắt.
"Wow, tôi đang mơ sao? Đẹp quá, phải chụp lại thôi. Ô đúng rồi, tôi đang mơ mà.' Đây là lần đầu tiên Phó Ngôn cảm nhận được rõ ràng mình đang mơ.
Anh cử động, nhưng nhận ra mình không có tay, cũng chẳng thể câm điện thoại. Thì ra anh đã biến thành một sợi tảo biển nhỏ trong đại dương.
Phó Ngôn hóa thành một sợi tảo biển, nhẹ nhàng trôi theo dòng nước ấm, đung đưa trong làn nước xanh thảm. Anh không còn là một sinh vật có tư duy, không phải đối mặt với các nhà đầu tư, nhà sản xuất, cũng chẳng cân giải quyết những vấn đề công việc, chỉ là một sợi tảo vô lo vô nghĩ, tận hưởng vòng tay ấm áp của mẹ biển cả.
Mỗi ngày, anh trôi nổi theo dòng thủy triều, cảm nhận sự mát mẻ và thoải mái mà làn nước biển mang lại. Khi thủy triều lên, anh được nâng lên cao trên mặt biển, như thể có thể chạm đến những đám mây; khi thủy triều rút, anh chìm vào làn nước ấm, cùng vui đùa với những chú cá đây màu sắc và những rặng san hô rực rỡ.
Vào mỗi buổi sáng, khi ánh nắng đầu tiên chiếu xuyên qua mặt nước, anh bắt đâu một ngày mới. Cùng với làn sóng nhẹ nhàng đung đưa, anh ngắm nhìn bầu trời rực rỡ trong ánh bình minh, ánh nắng vàng óng chiếu xuống mặt biển, lấp lánh như những viên ngọc. Đó là một khung cảnh tuyệt đẹp khiến tâm hôn anh say mê.
Ban ngày, anh cùng dòng hải lưu khám phá vô vàn cảnh đẹp dưới lòng đại dương. Anh nhìn thấy những rặng san hô đây màu sắc, như những khu vườn dưới biển, tràn đây sức sống. Anh gặp những đàn cá nhiệt đới bơi lội xung quanh, tò mò quan sát sợi tảo biển khác lạ này; anh còn chứng kiến những chú rùa biển bơi lướt qua một cách thảnh thơi, dáng điệu tao nhã của chúng khiến anh cảm thấy thật yên bình.
Vào ban đêm, anh cùng với thủy triều lặng lẽ nằm trên mặt biển, ngắm nhìn bầu trời đầy sao. Những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời, như đang nháy mắt với anh, khiến anh cảm nhận được sự bao la và huyền bí của vũ trụ. Cơn gió biển nhẹ nhàng thổi qua, mang theo sự mát mẻ và hương thơm của những bông hoa từ đất liên, anh đắm chìm trong sự tuyệt diệu của đêm tối.
Trong giấc mơ ấy, Phó Ngôn không có lo toan, không có phiền muộn, chỉ có sự hòa hợp với thiên nhiên. Anh tận hưởng vẻ đẹp kỳ diệu của thiên nhiên một cách trọn vẹn.
Ở phía bên kia, giấc mơ của Biện Cư lại hoàn toàn khác biệt.
Trong màn sương mờ ảo của giấc mơ, Biện Cư vượt qua ranh giới thời gian và không gian, bước vào hoàng cung cổ đại.
Những bức tường thành cao vút, cánh cổng lớn màu đỏ thẫm đóng chặt, như đang ngăn cách anh ta với thế giới bên ngoài, mang đến một cảm giác áp lực sâu sắc. Anh ta trở thành một hôn ma lang thang không tiếng động trong từng ngõ ngách của cung điện.
Là một hồn ma, ông chứng kiến mối tình yêu hận của hai chị em Nam Cung Thanh Loan và Nam Cung Tử Yến.
Nhìn thấy Tử Yến mất đi chị gái, nỗi đau trong lòng nàng dần biến thành ngọn lửa báo thù. Nàng bắt đầu lên kế hoạch, lập mưu để tìm ra kẻ đã gây ra cái chết của chị mình. Hành động của Tử Yến ngày càng trở nên điên cuồng, và bâu không khí trong cung cũng trở nên căng thẳng hơn. Hồn ma Biện Cư nhìn thấy từng bước Tử Yến đi trên con đường báo thù, lòng anh ta tràn đầy sự tiếc nuối và đau buồn.
Trong thâm cung này, mỗi người đều bị ràng buộc bởi tham vọng và lòng chấp niệm của chính mình, tất cả đều đang đấu tranh vì quyền lực, địa vị và tình yêu.
Xem xong đoạn kết của [Truyên Kỳ Song Phi] như đã định sẵn, Biện Cư với tư cách là một hôn ma cảm thấy không hài lòng: Không, câu chuyện không nên kết thúc như vậy."
Và theo suy nghĩ của anh ta, toàn bộ giấc mơ bắt đầu xao động, và câu chuyện thay đổi theo hướng khác.
Lân này, mặc dù Nam Cung Tử Yến đã có tình cảm với hoàng đế, nhưng cô vẫn giữ lại một chút lý trí, không hại chị gái mình vào lãnh cung...
Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, Biện Cư thậm chí còn không kịp đi dép, vội vàng nhảy khỏi giường, chạy đến bàn làm việc. Anh ta đã có một ý tưởng mới cho kịch bản!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo