So với kích thước ban đầu, Lịch Thụ đã thu nhỏ lại rất nhiều, nhưng dù vậy, để đưa nó vào trong các phòng nghỉ cũng không dễ dàng. Tô Hà bắt đầu cảm thấy nhức đầu về việc sắp xếp công việc cho Lịch Thụ.
Ngược lại Lịch Thụ hoàn toàn không hiểu được sự lo lắng của Tô Hà.
Tâm trạng của nó vô cùng bình lặng, như mặt hồ phẳng lặng, không chút gợn sóng. Bất kể thế giới bên ngoài có biến động thế nào, nó cũng chẳng mảy may bận tâm. Lịch Thụ không quan tâm đến điểm đánh giá hay việc nâng cấp, bởi với nó những thứ này hoàn toàn vô nghĩa.
Cuộc sống của Lịch Thụ rất đơn giản: tách biệt với thế giới, không quan tâm đến sự ồn ào hay bận rộn của con người. Hầu hết thời gian nó chìm trong giấc ngủ, những lúc tỉnh táo, nó chỉ ngước nhìn lên bầu trời, ngắm nhìn mây trôi và để tâm hồn mình lang thang cùng những đám mây.
Nó không làm việc không phải vì lười biếng, mà bởi vì nó cảm thấy công việc không có ý nghĩa gì cả.
Đối với một cái cây, chỉ cần sống là đủ rồi.
Lịch Thụ không hiểu được tại sao con người lại cứ mãi đeo đuổi việc trở nên hữu dụng. Đối với một cái cây, việc trở nên hữu dụng chỉ là khởi đầu của những rắc rối.
Nó đã quan sát con người trong nhiều năm và nhận thấy rằng con người cũng như vậy.
Những người càng năng động và hữu dụng càng phải chịu đựng nhiều áp lực. Giống như Sisyphus, ngày này qua ngày khác đẩy hòn đá lên núi, con người cũng vậy, năm này qua năm khác lặp đi lặp lại công việc của mình.
[1l(Sisyphos) là một nhân vật nổi tiếng trong thần thoại Hy Lạp, được biết đến với hình phạt đặc biệt mà ông phải chịu trong Địa ngục (Underworld). Sisyphus là vua của thành phố Corinth và nổi tiếng vì sự xảo quyệt, lừa đảo của mình. Do những hành vi lừa dối các vị thân và cố gắng đánh lừa cái chết, ông bị trừng phạt sau khi chết bằng một nhiệm vụ vô cùng gian khổ và không bao giờ kết thúc. Ông bị buộc phải đẩy một tảng đá khổng lồ lên một ngọn núi cao, nhưng mỗi khi ông gần đến đỉnh, tảng đá lại lăn xuống chân núi, buộc ông phải bắt đầu lại từ đầu.
Theo suy nghĩ của Lịch Thụ, công việc của con người thậm chí còn kém thú vị hơn cả việc đẩy đá của Sisyphus.
Tô Hà thấy Lịch Thụ lại rơi vào trạng thái trâm lặng thì sốt ruột: "Nếu cậu không nhận được điểm đánh giá tốt từ khách hàng, thì cậu sẽ mãi mắc kẹt ở cấp một sao.
Lịch Thụ không mảy may quan tâm: 'Vậy thì có sao?”
Tô Hà suy nghĩ mãi mà không nghĩ ra được hậu quả sẽ ra sao.
Có vẻ như việc không thăng cấp thực sự chẳng ảnh hưởng gì đến Lịch Thụ.
Hồng Liên muốn thăng cấp vì cô ấy muốn trở nên có ích hơn, cô ấy muốn làm nhiều việc hơn cho Tô Hà và cho nhà nghỉ. Thây Thôi muốn thăng cấp để tìm lại những ký ức đẹp đẽ với gia đình mình. Tiểu Thập muốn thăng cấp để tìm cách cứu anh em của nó, còn Cơ cô nương thì mong muốn đem kiến thức canh tác hiện đại vê cho bộ tộc của mình.
Còn Lịch Thụ? Nó chẳng muốn gì cả, và dĩ nhiên, nó cũng chẳng có động lực để thăng cấp.
Cuối cùng Tô Hà cũng hiểu ra. Đối với Lịch Thụ, Nhà nghỉ Hà Diệp và cô cũng chỉ là những kẻ qua đường trong cuộc đời dài đằng đãng của nó. Cho dù Lịch Thụ không thăng cấp, nó vẫn có thể tiếp tục sống và tiễn đưa ba thế hệ của gia đình cô.
Cô đổi cách hỏi: "Vậy kỹ năng đặc biệt của cậu có tác dụng gì không?” Nếu Lịch Thụ không có chí cầu tiến, thì ít nhất kỹ năng của nó cũng phải có ích cho nhà nghỉ.
Giọng của Lịch Thụ vang lên, như tiếng vọng từ thung lũng xa xôi, dài và lãng đãng: 'À, kỹ năng đó à, tôi có thể giúp cô mơ những giấc mơ đẹp. Cô có thể bẻ một cành cây của tôi và đặt bên cạnh giường ngủ.'
Thân cây của Lịch Thụ hơi cong xuống, các cành cây hạ thấp, lá cây rung rinh nhẹ nhàng. Một cành nhỏ mảnh mai vươn đến gân Tô Hà, cô cẩn thận bẻ một cành nhỏ chỉ lớn hơn ngón út của mình một chút. Việc bẻ cành nhỏ này với Lịch Thụ chẳng khác gì con người nhổ một sợi tóc, nó không có cảm giác gì.
Tô Hà cẩn thận cầm cành cây và mang theo hai chiếc lá xanh nhỏ để bên cạnh giường ngủ.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo