Ngọn lửa trại cháy bập bùng, vũ công thần bí đang biểu diễn điệu nhảy say mê. Những động tác hoang dã, điệu múa phóng khoáng, mọi thứ đều đây mê hoặc và tự nhiên.
Đôi mắt của cô bé lấp lánh niềm mong ước tốt đẹp. Cô bé nhẹ nhàng nhắm mắt lại, lặng lẽ câu nguyện để có thể thực hiện được ước mơ của mình trong tuổi mới.
Bố mẹ cô cũng im lặng cầu nguyện, hy vọng rằng tương lai của con mình sẽ tràn đầy ánh sáng, hạnh phúc và khỏe mạnh. Đó là một buổi tối tuyệt vời, cả gia đình cùng nhau ngôi quanh lửa trại, chia sẻ với nhau niêm vui và sự ấm áp . Bâu không khí đầy ắp sự ấm cúng của gia đình.
Chìm đắm trong niềm hạnh phúc, không ai nhận ra có một bóng đen lén lút núp trong góc, đang tham gia vào nghi thức sinh nhật của họ.
Tô Hà ngồi chồm hổm bên cạnh mấy cây cà tím và đậu đũa, lẩm bẩm: "Phản đòn, phản đòn tổn hại!"
"Ác giả ác báo, ác giả ác báo!"
Đây là buổi lễ thứ hai mà cô tham dự chui. Cô không tin rằng mình không thể nguyên rủa thành công Tào Lệ Phương dù chỉ một lần!
*xx**%
Tào Lệ Phương hắt hơi một cái.
Cô ta cảm thấy dạo này mình vô cùng xui xẻo, chắc chắn là Nhà nghỉ Hà Diệp đã làm xáo trộn vận khí của mình. Tào Lệ Phương càng nghĩ càng bực bội, nhưng cô ta chỉ có thể giận dữ mà bất lực.
Cô ta đã gọi hết các số điện thoại có thể khiếu nại, nhưng chẳng hề có kết quả gì.
Trước đây, Tào Lệ Phương đã kiếm được không ít lợi nhuận từ chiêu này. Ví dụ như cô ta cố tình chờ hàng hết hạn rồi mua, hay gọi một đống món ăn rồi tố cáo có ruồi trong thức ăn. Bất cứ khi nào ra ngoài, cô ta luôn muốn kiếm chác gì đó.
Nhưng lần này, cô ta không ngờ lại thất bại thảm hại tại Nhà nghỉ Hà Diệp, thậm chí vận xui còn đeo bám cô ta mãi.
Sáng nay, khi thức dậy, cô ta vô tình để tóc bị kẹt trong máy sấy, tóc bị cuốn vào máy sấy và suýt nữa thì đầu cô ta bị cháy xém.
Ra ngoài làm việc thì thấy xe bị dán vé phạt. Nơi mà trước đây không ai quản lý, bỗng nhiên cảnh sát giao thông lại đến kiểm tra.
Tâm trạng uể oải, cô ta đến trạm xe bus. Đợi suốt nửa tiếng vẫn không thấy xe nào, cuối cùng phải gọi taxi.
Nhưng xuống khỏi taxi, cô ta mới nhận ra ví tiên đã mất từ lúc nào. Tiên mặt, thẻ ngân hàng, căn cước công dân, tất cả đều không cánh mà bay.
Cô ta chỉ còn cách gọi điện cho tài xế để tìm lại chiếc ví. Kết quả là đến công ty muộn, bị sếp mắng té tát.
Vất vả lắm mới ngồi được vào bàn làm việc, Tào Lệ Phương vô tình làm đổ cà phê lên chiếc váy mới mua, cả buổi sáng chìm trong sự bối rối và xấu hổ.
Đến giờ ăn trưa, cô ta quyết định đến một nhà hàng gần đó ăn, xếp hàng suốt nửa tiếng, đến lượt thì nhà hàng đã hết đồ ăn.
Tan làm, hôm ấy lại mưa to gió lớn, ướt hết cả người. Không may, cô ta còn giãm phải phân chó, giày và tất đều bị bẩn hết.
Khi con trai cô ta đi học về, cậu bé ôm mặt không nói được gì. Hóa ra cậu bé bị ong đốt, mặt sưng phù không nói được. Điều đáng giận hơn là bị ong đốt trên đường vê nhà, nên không thể yêu cầu nhà trường bôồi thường.
Tào Lệ Phương không hề biết rằng, hôm nay chỉ mới là khởi đầu cho chuỗi ngày xui xẻo của cô †a.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo