La Tư Niên rất vui khi gặp lại Tô Hà.

"Bà chủ, thật sự phải cảm ơn cô, nếu không nhờ cô và chiếc gương thông minh lần trước, tôi đã suýt không tìm lại được đồ bị mất." La Tư Niên chân thành bày tỏ lòng biết ơn.

Hôm đó, chiếc gương ma đã chỉ dẫn rõ ràng cho anh, giúp anh tìm được album và những bức ảnh quý giá ở trạm thu mua phế liệu, cùng một số đồ vật bằng kim loại.

Hóa ra, một người thu mua phế liệu khi đi qua đống rác xây dựng đã nhặt album này lên, tưởng đó là một cuốn sách cũ. Những đồ vật bằng kim loại thì đã bị ép thành sắt vụn.

Nếu anh đến muộn một chút nữa, album chắc chắn đã bị ép cùng các tấm giấy khác, và khi đó La Tư Niên sẽ chẳng bao giờ tìm lại được những bức ảnh nữa.

Còn việc chiếc gương tìm ra album thế nào, đó là nhờ vào một camera giám sát tại trạm thu mua phế liệu.

Chủ trạm thu mua đã lén nhặt nhạnh những đồ phế liệu của người khác, nên cũng lo lắng rằng có người sẽ trộm lại phế liệu của mình. Vì thế, ông ấy đã lắp đặt nhiêu camera ở mọi góc của trạm.

Điều này đã giúp chiếc gương, sau khi được cài đặt con chip từ hệ thống, có thể dễ dàng quét tìm dữ liệu trong thế giới mạng hiện đại. Chiếc gương sử dụng năng lượng từ số tiền mà La Tư Niên đã trả để tra cứu thông tin, từ đó dễ dàng xác định được vị trí của album bằng cách đối chiếu dữ liệu hình ảnh và vị trí địa lý.

La Tư Niên đã mang album trở vê nhà và xin lỗi bà nội. Bà nội không trách anh.

Nhưng khi nhìn vào gương mặt già nua của bà, La Tư Niên cảm thấy rất hối hận, càng nghĩ càng thấy mình là một kẻ ngốc. Anh đã làm gì vậy?

Khi đó đầu óc anh đúng là đã mụ mị, thậm chí còn đi đào căn biệt thự mà bà nội đang sống.

Ba mẹ La Tư Niên đã mắng anh một trận, nhưng cuối cùng họ vẫn không nỡ bỏ đứa con trai độc nhất. Họ quyết định giáo dục anh đàng hoàng.

Vì vậy, họ đã đưa anh đến Nhà hàng Kim Sơn để làm nhân viên phục vụ, đồng thời khóa thẻ tín dụng của anh và buộc anh phải ở ký túc xá dành cho nhân viên.

Nhà hàng Kim Sơn là tài sản của gia đình La Tư Niên, mặc dù anh bị đuổi khỏi nhà nhưng vẫn có quyền giảm giá cho Tô Hà. La Tư Niên lấy từ túi áo ra một chiếc thẻ thành viên màu đen và đưa cho Tô Hà: "Bà chủ Tô, đây là thẻ thành viên Black Gold của nhà tôi, có thể được giảm giá và đặt trước phòng tiệc. Đây là chút lòng thành của tôi."

Từ khi bắt đầu làm nhân viên phục vụ, La Tư Niên đã chịu không ít khổ cực.

Ngày đâu tiên đi làm, anh đã làm đổ canh lên người khách. Không những không được trả lương, anh còn bị trừ vào tiền lương tháng sau để bồi thường cho nhà hàng.

Ngày thứ hai, vì vẫn giữ thái độ cợt nhả với khách hàng, anh đã bị khách khiếu nại gay gắt.

Sau khi bị xã hội đánh gục, La Tư Niên cuối cùng cũng bắt đầu trưởng thành.

Tô Hà biết La Tư Niên đã tìm lại được đồ vật bị mất nên không hỏi thêm chỉ tiết, vì dù sao đó cũng là chuyện riêng của anh: "Cảm ơn anh vì thẻ này. Nếu có thể, anh hãy giới thiệu thêm nhiều khách cho nhà nghỉ của tôi nhé.

Tô Hà nở nụ cười nhân hậu, nhìn La Tư Niên như đang nhìn một chú cừu béo bở. Người như La Tư Niên chắc chắn có nhiều bạn bà.

La Tư Niên gật đâu: "Không thành vấn đề, bà chủ. Tôi nhất định sẽ giới thiệu về nhà nghỉ của cô."

7.63677 sec| 2386.078 kb