Khâu Vũ đứng bên cạnh, lo lắng không biết mình có tìm nhầm chỗ không. Chẳng phải Tô Hà nói rằng cô ấy chỉ tiếp quản một nhà nghỉ nhỏ thôi sao? Nhà nghỉ nhỏ mà lại đông khách thế này ư?

"Hôm nay chúng tôi bán hết hàng rồi, sẽ không có hàng bổ sung thêm đâu, mọi người đừng xếp hàng nữa.' Tô Hà hét lên, khách hàng tận mắt nhìn thấy kệ hàng tự động trống trơn mới thất vọng mà bỏ đi.

"Bà chủ, cô nên làm nhiều bánh hơn." "Đúng đấy, có thể giới hạn mỗi người chỉ mua một hộp được không?”

Tô Hà vẫn cứng rắn, không bị lay động.

Bánh thật sự không thể làm thêm được nữa, Hồng Liên đã phải nhào bột đến mức gân gấy cả tay rồi. Tô Hà quyết đoán đuổi khách.

"Quý khách, chúng tôi đã bán hết rồi... Ơ, Khâu Vũ? Sao cậu lại đứng đây? Tô Hà suýt chút nữa coi Khâu Vũ như khách mà đuổi đi.

Khâu Vũ đấm nhẹ vào vai Tô Hà: "Trời ơi, cậu lừa mình đấy à. Cậu nói là nhà nghỉ nhỏ mà, không ngờ cậu lại là một tiểu thư nhà giàu giấu mặt, khách đông thế này, nói cậu kiếm bộn tiền mỗi ngày cũng không quá đâu!"

Tô Hà lắc đầu liên tục: "Mình không lừa cậu đâu. Cậu nhìn xem, bức tường ngoài của nhà nghỉ còn cũ kỹ. Nhà mình mở nhà nghỉ này nhiều năm nồi, trước đây không có nhiều khách lắm, bây giờ chỉ là do gặp may, gặp được những nhân viên tốt, nên mới đông khách như vậy.'

Khâu Vũ chỉ đùa cho vui, cô không bận tâm: "Thôi, chúc mừng cậu nhé, chúc việc kinh doanh nhà nghỉ phát đạt! À, chúng ta đi họp lớp thế nào?”

Tô Hà kiểm tra trên điện thoại: "Buổi họp lớp lân này tổ chức ở Nhà hàng Kim Sơn, có vẻ hơi xa, chúng ta đi taxi nhé? Mình đã chuẩn bị sẵn bánh ngọt cho cậu và thầy giáo rồi."

Khâu Vũ không khách sáo, cô vừa thấy tình hình ở nhà Tô Hà, biết rằng những bánh ngọt này là do chính cửa hàng của Tô Hà làm, nên cũng không từ chối.

Mình giúp cậu xách hộp bánh. Mà cậu mặc thế này đi họp lớp à? Khâu Vũ nhìn Tô Hà trong bộ đồ thể thao.

Vì phải làm việc, Tô Hà chỉ mặc những bộ quân áo rộng rãi, cũ kỹ. Đi họp lớp không cần mặc đồ đắt tiên, nhưng ít nhất cũng phải gọn gàng. Tô Hà đập nhẹ lên trán: "Mình quên mất, để mình đi thay váy đã, cậu ngôi chờ mình nhé.

Trong khi Tô Hà đi thay đồ, Khâu Vũ tranh thủ quan sát kỹ nhà nghỉ Hà Diệp. Quả thực, như Tô Hà nói, đây là một nhà nghỉ lâu đời. Cô nhìn thấy những bậc thang đã mòn theo năm tháng, thấy những chiếc bàn ghế trong nhà ăn có dấu vết sử dụng lâu năm rõ ràng. Tuy nhiên, tường nhà nghỉ mới được sơn lại, sạch sẽ và sáng sủa, tạo cảm giác tươi mới, tràn đầy sức sống.

Tô Hà thay đồ xong, hai người bắt taxi đến thẳng Nhà hàng Kim Sơn.

Nhà hàng Kim Sơn là một nhà hàng cao cấp lâu đời thực sự, thiết kế kiến trúc hoành tráng và tấm biển sáng lấp lánh khiến nhà hàng trông rất sang trọng.

Bước vào Nhà hàng Kim Sơn, một cảm giác xa hoa đậm nét tràn ngập khắp nơi. Sảnh rộng rãi và sáng sủa, trang trí lộng lẫy với những tác phẩm nghệ thuật bằng gỗ điêu khắc cổ điển và đồ sứ tỉnh xảo, thể hiện nét độc đáo của nhà hàng. Những nữ phục vụ thanh lịch trong trang phục sườn xám truyên thống, nhiệt tình dẫn khách vào chỗ ngồi.

Nhà hàng Kim Sơn nổi tiếng với những món ăn truyền thống địa phương, nhưng hiện tại cũng có thêm một số món sáng tạo nổi tiếng. Ăn uống tại đây, không chỉ thưởng thức được những món ăn ngon mà còn cảm nhận được không gian ẩm thực tinh tế và dịch vụ chu đáo.

Tô Hà không khỏi ngưỡng mộ: "Không biết bao giờ nhà nghỉ của mình mới sang trọng được như ở đây."

Khâu Vũ rất tin tưởng vào Tô Hà: "Chắc chắn cậu sẽ làm được, đến lúc đó nhớ cho mình ăn ở miễn phí đấy nhé!"

Khi cả hai đang vui vẻ trò chuyện, bỗng nghe thấy tiếng bước chân.

"Phì!" Một tiếng cười vang lên phía sau lưng họ.

2.43020 sec| 2393.375 kb