Tiểu Thập nghe thấy tiếng gọi của Tô Hà, nó lập tức xoay người trên không trung rôi bay về phía cô, rúc vào vòng tay của Tô Hà.

Nhìn thấy ánh mắt tò mò của những người xung quanh, Tô Hà nhanh chóng ôm chặt Tiểu Thập, dùng tay áo của mình che kín nó lại.

Chú Lý cầm chiếc muôi hỏi: "Ô, Tiểu Tô, đây là chim của cháu nuôi à?”

Tô Hà cười gượng gạo: "Vâng, vâng ạ.

"Chà, con chim này giỏi thật đấy.

"Mà này, bà chủ Tô, làm sao cô dạy nó được thế? Con chim này thật tài giỏi."

Vài người xung quanh còn giơ điện thoại lên, cố gắng quay cận cảnh Tiểu Thập trong vòng tay của Tô Hà.

Tô Hà nghiêng người tránh máy quay, tay còn lại thì cố lấy chiếc nhẫn vàng mắc vào móng vuốt của Tiểu Thập.

Tô Hà cảm thấy bị nó kéo lại, Tiểu Thập không muốn buông chiếc nhẫn ra. Trong mắt Tiểu Thập, đó chính là chiến lợi phẩm mà nó đã “săn được..

Cử động của Tô Hà mạnh hơn một chút, khiến mọi người xung quanh tròn mắt: "Có phải con chim đang động đậy không?”

"Đừng che nó nữa, cho chúng tôi xem chút nào.'

Nghe có người ủng hộ mình, Tiểu Thập liền mổ nhẹ vào tay Tô Hà.

Tô Hà bấm nhẹ vào mỏ của nó, hạ giọng nói: Có người đang quay video đấy, khụ khụ...' Nghe thấy thế, Tiểu Thập không còn cách nào khác đành miễn cưỡng buông chiếc nhẫn ra.

Tô Hà đưa chiếc nhẫn vàng cho Anh Ngưu: “Anh Ngưu, đây, chiếc nhãn của anh này."

Anh Ngưu vui vẻ nhận lấy: "Cảm ơn cô nhiều lắm, Bà chủ Tô. Nếu tên cướp nuốt được chiếc nhẫn này thì tôi sẽ thiệt hại không ít đâu." Những chiếc nhẫn vàng nặng trĩu, mỗi chiếc ít nhất cũng nặng 5 gram. Số nhẫn vàng trong tay Anh Ngưu lúc này có giá trị lên đến 10000 tệ.

"Nếu hắn tôi nuốt mất, cho dù có lấy lại được thì tôi cũng không muốn nhận nữa." Anh Ngưu tỏ vẻ nhẹ nhõm.

Vị khách hàng bên cạnh đang câm bát mì nồi đất cũng đơ người, cảm giác ăn mì không còn ngon nữa'Lấy lại thứ nuốt vào rồi sao mà dùng được, ôi chao—

Tiểu Thập thoát khỏi tay Tô Hà, thò cái đầu lông xù của mình ra ngoài. Bộ lông mềm mại của nó nhẹ nhàng lay động trong làn gió, đôi mắt chăm chú nhìn vào những chiếc nhẫn sáng lấp lánh.

Những người xung quanh lập tức lấy máy ảnh ra để ghi lại hình ảnh đáng yêu của Tiểu Thập.

Trời ơi, con chim này đáng yêu quái"

"Bà chủ Tô, chim của cô thật sự quá thần kỳ rồi."

Thấy mọi người tụ tập ngày càng đông, Tô Hà vội chen ra khỏi đám đông.

"Bà chủ, cô đi đâu thế? Cho tôi xem con chim của cô thêm chút nữa nào.' "Bà chủ Tô, cô đi thì để lại con chim cho tôi ngắm đi!"

Tô Hà không bận tâm đến lời của họ, vừa đi vừa nói: "Đừng nhìn nữa, con chim của tôi sắp bị sốc tinh thân rồi, tránh ra, mau tránh ra.

Anh Ngưu gãi đầu: "Chim cũng bị sốc tinh thần à? Tôi chỉ nghe nói mèo mới bị thôi. Nhà Anh Ngưu nuôi rất nhiều mèo nên hiểu rõ những điêu này. Nghe vậy, anh ấy vội ngăn mọi người lại.

Chú Lý cũng không chắc chắn: "Có thể đấy, tôi nhớ là chim sẻ tính khí thất thường, không dễ nuôi đâu. Hồi nhỏ tôi bắt chim sẻ về nuôi, chẳng con nào sống được lâu cả."

"Đúng vậy, có câu nói chết vì tức, chúng tôi đừng khiến con chim của Bà chủ Tô tức chết nhé.

Những người xung quanh đều là hàng xóm láng giềng thân thiết nên họ cũng không làm khó dễ cô mà rời đi luôn.

Về đến phòng, Tô Hà gần như phát điên: "Tiểu Thập, trời ạ, sao cậu lại đột nhiên chạy ra ngoài như thế?"

Tiểu Thập có vẻ ngượng ngùng: "Tôi chỉ muốn giúp thôi mà."

Đừng có lừa tôi, rõ ràng là cậu muốn lấy chiếc nhẫn vàng, đừng tưởng tôi không biết. Cậu đã tích trữ một đống đồ lấp lánh trên nóc tủ quân áo rồi. Khi nấy cậu còn giữ chặt chiếc nhẫn vàng không chịu thả ra nữa cơ mà." Tô Hà vạch trần hành động của Tiểu Thập. ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

1.04904 sec| 2400.711 kb