Chương trước
setting
Chương sau

Nói ra cũng thật hiếm lạ, chậu hoa đan bằng dây mây này là do Khương Ti ở kiếp trước tình cờ có được, không ngờ sau khi nàng chết cũng cùng nàng đến đây.

 

Không một ai biết bên trong chậu hoa đan bằng dây mây này có một mảnh linh điền không lớn.

 

Nhắm mắt ngưng thần, trước mặt Khương Ti lập tức hiện ra một mảnh đất rộng chừng ba mẫu. Trong ruộng đất trống trải, chỉ có vài cây linh thảo mọc rải rác, đều là do nàng lén nhổ trong linh điền của Lâm Nguyên sư huynh.

 

Không còn cách nào khác. Mảnh linh điền kia Lâm Nguyên sư huynh không quan tâm, nhưng mấy loại linh thảo bên trong đối với đệ tử ngoại môn mà nói đều tính là trân quý.

 

Nói ra thật xấu hổ, nàng đã không nhịn được.

 

Cứ xem như là thù lao giúp Lâm Nguyên sư huynh chăm sóc linh điền đi.

 

Mấy cây linh dược này phát triển cực kỳ tốt, dù sao đất trong linh điền cũng màu mỡ, môi trường lại thích hợp cho bất kỳ loại linh thảo thuộc tính nào sinh trưởng.

 

Khương Ti dùng ý thức trồng hết hạt giống Băng Ngọc Thảo xuống, sau đó lại đặc biệt dành ra một mảnh đất để trồng hạt giống Thập Cẩm Linh Thụ.

 

Cất chậu hoa đi, Khương Ti khoanh chân ngồi trên giường, chuyên tâm tham ngộ Chỉ Sinh Linh Thuật.

 

Sau khi nhận được ba mươi điểm kinh nghiệm Linh Thực Sư, Khương Ti cảm nhận rõ ràng mình đã thành thạo hơn trong việc trồng linh thảo linh dược.

 

Mấy loại linh thảo bình thường trong linh điền của nàng được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, mấy loại trong ruộng của Lâm Nguyên sư huynh cũng được nàng chăm sóc trông như những cây mạ non thẳng tắp.

 

Khương Ti cảm thấy hệ thống hoàn lợi có tác dụng thật không nhỏ.

 

Khương Ti biết trong Côn Luân Tông có một nơi lấy nước Hàn Tuyền sẽ mở ra sau ba ngày nữa.

 

Nàng vừa chuẩn bị đến ngọn núi kia để tìm hiểu một phen, vừa bước ra khỏi tiểu viện đã thấy Trần Hiên Dật sư huynh đang đi đi lại lại ngoài sân.

 

Khương Ti có chút kinh ngạc, tên nhóc này chạy đến ngọn núi của nàng làm gì?

 

Nhưng Trần Hiên Dật chỉ liếc nàng một cái rồi dừng lại một chút, sau đó lại tiếp tục đi đi lại lại trên phiến đá xanh, ra vẻ ta chỉ tình cờ đến đây ngắm trời ngắm mây.

 

Rõ ràng là đang đợi Khương Ti chủ động mở lời.

 

Khương Ti bóp bóp cái túi trữ vật xẹp lép của mình.

 

Không có thứ gì để tặng đi?

 

Vậy thì để ý đến ngươi làm gì?

 

Vậy nên nàng cứ thế lướt qua người Trần Hiên Dật. Nực cười! Nàng có phải thật sự muốn bồi đắp tình cảm với hắn đâu! Tất cả mọi người trong Nhật Ký Nịnh Bợ đều chỉ là công cụ để nàng kiếm hoàn lợi mà thôi!

 

Bội số hoàn lợi của tên nhóc kia cũng chỉ có năm lần!

 

Đó là bội số cơ bản mà Khương Ti quyết định bắt đầu nịnh... à không phải là tặng quà.

 

Nàng thật sự không quan tâm lắm.

 

Mặt Trần Hiên Dật sầm lại. Hắn khựng bước, mắt thấy bóng hình kia càng lúc càng đi xa, cuối cùng không nhịn được mà lên tiếng: “Khương Ngọc sư muội!”

 

Giọng nói hắn đanh lại, ẩn chứa sự bất mãn.

 

****

Khương Ti cuối cùng cũng quay đầu lại.

 

Trần Hiên Dật nhíu mày, tiến lên phía trước rồi dừng lại ở khoảng cách ba bước, dường như không muốn hành động của mình khiến vị sư muội này hiểu lầm điều gì.

 

Hắn có chút khó nói, ngập ngừng một lát rồi mới lên tiếng: “Ta có một việc cần muội giúp đỡ.”

 

Nhưng một khi đã mở miệng, những lời tiếp theo liền trôi chảy hơn nhiều: “Việc này tuy không gấp nhưng cũng không thể trì hoãn. Dù sao cũng là do Liễu sư tỷ giao phó, muội cứ gác những chuyện khác lại, lấy việc ta giao cho muội làm đầu.”

 

“Đương nhiên, tuy ta giao việc này cho muội, muội cũng không cần phải nói với người ngoài.”

 

Thấy Khương Ti dùng ánh mắt khó hiểu nhìn mình, Trần Hiên Dật khẽ ho hai tiếng rồi nói tiếp: “Việc này nói ra cũng đơn giản, chính là trồng một gốc Ngọc Nhan Hoa!”

 

Ngọc Nhan Hoa, một vị thuốc chính khác để luyện chế Dưỡng Nhan Đan.

 

Chỉ cần có Băng Ngọc Thảo và Ngọc Nhan Hoa, Liễu Nính liền có thể luyện chế ra Dưỡng Nhan Đan, một loại đan dược nhị phẩm, thành công tấn thăng lên Đan sư nhị phẩm!

 

Nhưng ba chữ cuối cùng trong lời nói của Trần Hiên Dật vừa thốt ra, Khương Ti thực sự không nhịn được mà buột miệng mắng: “Huynh bị bệnh não à!”

 

Ngọc Nhan Hoa yêu cầu môi trường sinh trưởng vô cùng khắt khe. Để nó không chết, tu sĩ cần phải ba lần mỗi ngày rót linh lực vào gốc linh thảo. Việc này không chỉ làm chậm trễ tu luyện mà một khi bỏ lỡ một lần rất có thể sẽ công cốc.

 

Vì nó thuộc tính âm, trừ phi tu sĩ chịu dùng linh vật thuộc tính âm để vun trồng, còn không thì mỗi tháng đều phải dùng tinh huyết của nữ tu để tưới.

 

Tinh huyết là nền tảng sinh mệnh của tu sĩ.

 

Mất một giọt cũng phải mất mấy tháng trời để tu dưỡng.

 

Tên này lại bảo nàng làm chuyện như vậy? Chỉ để đi nịnh bợ Liễu Nính?

 

Hắn coi Khương Ti nàng là cha hắn chắc? Muốn tìm con dâu cho nàng à?

 

Bị Khương Ti mắng một câu, mặt Trần Hiên Dật đỏ lên, trong lòng đã tích tụ không ít tức giận.

 

Có điều hắn sớm đã đoán được Khương Ngọc sư muội sau khi biết chuyện hắn làm là vì Liễu sư tỷ sẽ sinh lòng bất mãn.

 

Dù sao Khương Ngọc sư muội cũng có lòng với hắn, đương nhiên không thể chấp nhận hắn thân cận với Liễu sư tỷ.

 

0.08634 sec| 2409.797 kb