Mọi thứ đều đang diễn ra một cách có trật tự.
Nửa đêm, Khương Ti vừa chuẩn bị thu công nghỉ ngơi, giọng nói của hệ thống đột nhiên truyền đến:
[Mục tiêu: Lâm Nguyên]
[Bội số hoàn lợi: 10]
[Hành vi hoàn lợi: Chủ động tặng một bình nước Hàn Tuyền]
[Chúc mừng ngài nhận được phần thưởng: Một bình nước Linh Tuyền nhị phẩm]
Tay Khương Ti đang định vén chăn lên liền khựng lại.
Hệ thống lên tiếng có nghĩa là... Lâm Nguyên đã nhận nước Linh Tuyền!
Lâm Nguyên sư huynh thường ngày bế quan… huynh ấy đã xuất quan?
Ngày hôm sau.
Sau khi Khương Ti xử lý xong linh điền của mình, nàng lại đến linh điền của Lâm Nguyên. Chỉ có điều ngoài chiếc bình ngọc đã biến mất trước nhà gỗ ra, mọi thứ vẫn không có gì khác biệt so với trước đây.
Khương Ti có chút thất vọng.
Dù sao gặp mặt mới có thể tạo ra nhiều cơ hội hơn mà!
Bội số hoàn lợi mười lần, hiện tại trong Nhật Ký Nịnh Bợ của nàng vẫn có thể xếp thứ ba.
Linh tuyền trong Trường Sinh Giới không ít, có thể phân loại sơ lược từ nhất phẩm đến cửu phẩm dựa trên lượng linh khí chứa trong đó. Nghe nói trong nội môn của Côn Luân Tông có một mạch Linh Tuyền lục phẩm, do một vị tu sĩ Kim Đan trấn giữ.
Nhưng dù chỉ là Linh Tuyền nhất phẩm đối với một tu sĩ nhỏ bé Luyện Khí kỳ như Khương Ti cũng khó mà tiếp xúc được.
Nàng nhìn chiếc bình ngọc trong tay, đổ một giọt vào lòng bàn tay, linh khí dồi dào trong đó lại không hề thua kém một viên Tụ Linh Đan!
Quan trọng nhất là Khương Ti biết, uống nước Linh Tuyền để tăng tu vi sẽ không sinh ra đan độc làm tắc nghẽn kinh mạch trong cơ thể!
Nước Linh Tuyền vào miệng, Khương Ti lập tức vận chuyển Trường Sinh Quyết.
Mấy ngày trôi qua, tại tầng một của Tàng Kinh Các.
Khương Ti nhìn cuốn sách tên là “Tu Đạo Bách Pháp” trong tay, ngoan ngoãn đưa cho sư huynh quản sự ba viên linh thạch.
Các pháp thuật cơ bản được ghi chép trong đó như Tật Bộ Thuật, Khứ Trần Thuật, Dẫn Vật Thuật đều vô cùng quan trọng đối với tu sĩ.
Thậm chí có lời đồn rằng muôn vàn đạo thuật cao thâm về cơ bản đều thoát thai từ những pháp thuật cơ bản này.
Khương Ti cũng có vài phần thiên phú trong việc tu luyện thuật pháp. Chỉ trong vài ngày đã nắm vững được một nửa số pháp thuật ghi chép trong Tu Đạo Bách Pháp.
Trong đó có một đạo thuật tên là Vân Vũ Thuật dùng để tưới linh điền cực kỳ hiệu quả, giúp Khương Ti tiết kiệm không ít thời gian dành cho nhiệm vụ tông môn.
Cùng ngày, bên ngoài một động phủ hoang vắng ở ngoại môn.
Ngọn lửa tụ lại trong lòng bàn tay thiếu niên, sau khi vung ra liền rơi xuống cánh cửa đá đang đóng chặt trước mặt, ngay lập tức tạo ra một cái lỗ lớn trên cửa đá.
Tia lửa bắn tung tóe, tiếng nổ vang lên, thu hút sự chú ý của không ít đệ tử ngoại môn đang bế quan.
Sắc mặt Triệu Uyên Tân khó coi đi ra ngoài, khi nhìn thấy thiếu niên đứng ngoài cửa đang mặc bộ tông bào màu tím, sắc mặt hắn liền khựng lại.
Đệ tử nội môn!
Tại sao đệ tử nội môn lại đến tìm hắn gây phiền phức?
****
Tuy trong lòng vô cùng không vui nhưng Triệu Uyên Tân vẫn rất lễ phép chắp tay với thiếu niên, gọi một tiếng sư huynh.
Thần Lang hừ lạnh một tiếng, lửa giận trong mắt không hề che giấu: “Sổ Hàn Hoa đâu?”
“Giao ra đây!”
Trong mắt Triệu Uyên Tân lóe lên một tia hoảng loạn không dễ nhận ra.
Vị sư huynh nội môn này sao lại biết về Sổ Hàn Hoa?
Quan trọng nhất là mấy ngày trước hắn đã bán linh hoa ở chợ, đổi lấy một bình Thăng Linh Đan!
Nói gì đến chuyện giao ra?
Thăng Linh Đan là loại đan dược thường được các tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ sử dụng để tu luyện. Hắn chỉ mới có tu vi Luyện Khí tầng năm, mỗi lần tu luyện chỉ dám nuốt một nửa, nhờ vậy cũng đã thuận lợi đột phá lên Luyện Khí tầng sáu.
Nhưng vị sư huynh nội môn trước mặt này rõ ràng đã bước vào Luyện Khí hậu kỳ.
Hắn căn bản không phải là đối thủ.
Không!
Cho dù Triệu Uyên Tân hắn có sức phản kháng cũng không dám động võ với một đệ tử nội môn!
Trên trán Triệu Uyên Tân nhỏ xuống một giọt mồ hôi lạnh. Bây giờ cách duy nhất hắn có thể nghĩ ra chỉ là phủ nhận: “Sư đệ, sư đệ không biết sư huynh đang nói về cái gì…”
Thần Lang tức giận đến bật cười: “Ngươi không biết?”
“Ha ha ha! Ngươi lại dám nói ngươi không biết?”
“Nếu ngươi thật sự chưa từng đến Hàn Động, tại sao trong Hàn Động lại lưu lại một tấm phù lục có khí tức của ngươi!”
Phù lục?
Triệu Uyên Tân dường như nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt đột nhiên động đậy.
Là vị sư muội kia!
Nàng, nàng không dùng tấm phù lục đó!
Mà lại để lại trong Hàn Động, chính vì vậy mà vị sư huynh này mới dùng thuật truy tìm để tìm đến gây phiền phức cho hắn!
Trong mắt Triệu Uyên Tân lóe lên một tia lửa giận.
Chẳng trách! Chẳng trách!
Có Xích Hỏa Phù trong tay, đi một chuyến Hàn Động sao lại thê thảm đến vậy!
Nữ tạp dịch kia chỉ là muốn giữ lại tấm phù lục một cách nguyên vẹn! Để hãm hại hắn!
Nàng lại nhẫn tâm với chính mình đến vậy sao?
Nhưng lúc này, hắn căn bản không dám nghĩ đến chuyện khác, vẫn cắn răng kiên trì: “Sư đệ không biết đóa Sổ Hàn Hoa trong Hàn Động là của sư huynh nên mới lỡ hái.”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo